XtGem Forum catalog
Bà Xã Ngoan Nào

Bà Xã Ngoan Nào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323394

Bình chọn: 10.00/10/339 lượt.

Edit: Thuy An

Beta: Vân​

ngày mai - cô tự do

​Tô Thiển cắn môi: “ Ngày mai là ngày cuối của khế ước, hết ngày mai, chúng ta không ai nợ ai nữa rồi.”

một năm trước, ông chủ nhà họ An trước lúc lâm chung giao phó, trước khi ra đi phải thấy đám cưới của An Thần mới có thể an tâm. Vì ứng phó nên An Thần lấy khoản nợ làm lí do cùng Tô Thiển ký khế ước trong một năm, chỉ cần cô làm tròn bổn phận người vợ thì khoản nợ được xóa bỏ.

Ngay lập tức, Tô Thiển bị hấp dẫn bởi đề nghị này. Chỉ cần cô bán cho An Thần một năm thì có thể trả hết nợ, tính ra cũng không có gì thua thiệt cả.

Ánh mắt An Thần thoáng qua một tia phức tạp, lập tức lại bình thường: “Anh hiểu rồi, không còn gì nữa thì em ra đi.”

Tô Thiển gật đầu, thấy anh vẫn như cũ bình thản, không chút biểu cảm làm đáy lòng cô nổi lên một tia mất mát.

Cũng đúng, anh không có biểu cảm bởi đây chỉ là một khoản giao dịch, hết giao dịch thì kết thúc, đây chỉ là chuyện bình thường.

Tô Thiển lắc lắc đầu, không cho mình suy nghĩ tiếp những thứ kia. cô chỉ biết: ngày mai - cô tự do.

Sáng sớm, Tô Thiển đã thu thập đồ xong, thật ra đồ của cô chỉ có một valy và một cái túi xách, còn những thứ khác đều không thuộc về cô.

An Thần đứng ngoài cửa nhìn Tô Thiển sửa sang lại đồ đạc, tâm tình hơi khó chịu, dù gì thì cô cũng ở đây một năm, xem cô thật dứt khoát giống như một chút cũng không lưu luyến. Người này thật không có lương tâm!

“Thiếu gia, thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”

An Thần nhẹ nhàng gõ gõ đầu, nhìn cô một lần nữa rồi xoay người xuống lầu.

trên bàn ăn, Tô Thiển vùi đầu gặm bánh bao.

“Tô Thiển, bẩn, làm cho anh thực lo lắng.”

An Thần không khỏi nhíu mày.

Tô Thiển này, mỗi lần cùng anh ăn cơm trên mặt đều dính một chút bột bánh bao…

Lúng túng hướng anh cười cười, cô vội lấy tay xoa xoa.

“Lạch cạch”

An Thần quăng một tấm thẻ tín dụng đến trước mặt Tô Thiển: “Trong tấm thẻ này có đủ tiền cho em tiêu một đời.”.

Tô Thiển nhíu mày: “Anh có ý gì?”

“Mặc dù giao dịch khế ước, nhưng nhìn em một năm nay hiểu rõ thân phận và trách nhiệm nên đây là trả cho em tiền lương.”.

Tô Thiển rút rút khóe miệng: “ Cảm ơn anh vì sự hào phóng, một năm nay đổi lấy khoản nợ năm trăm vạn em đã rất thỏa mãn, tiền này em không thể cầm!”.

cô là người biết chừng mực, năm trăm vạn nếu như thực sự đi làm, cô trả mấy đời cũng không xong, nên đưa thêm tiền cho cô, một chút cô cũng không cầm.

An Thần nhíu mày: “Em ở nhà rảnh rỗi một năm, giờ đi ra ngoài lấy gì mà sống, đừng tưởng bên ngoài dễ dàng kiếm sống. không cầm số tiền này em sẽ chết đói.”

Tô Thiển cảm thấy hơi buồn cười: “Hôm nay anh có vẻ nói rất nhiều.”

cô có thể lý giải anh đang quan tâm cô hay không?!

Thấy thế, An Thần ngậm bồ hòn, không nói nữa.

Hết chương 2



Edit: Thuy An

Beta: Vân​

Có lẽ cô còn yêu Mạn Mễ hơn cả chính bản thân mình.​Thấy thế, An Thần ngậm bồ hòn, không nói nữa.

Nhiệt độ không khí nháy mắt giảm xuống, tựa như thói quen, Tô Thiển không thèm để ý, tiếp tục gặm bánh.

Ăn xong bữa sáng, Tô Thiển trực tiếp bắt xe đến nhà bạn.

Vừa dừng xe, chợt nghe thấy tiếng gọi của bạn tốt: “Tiểu Tô Tô”.

Ngẩng đầu lên nhìn, khóe miệng vẽ nên một đường cong: “Mạn Mễ”. Bạn thân của cô - Nhiễm Mạn.

Có lẽ cô còn yêu Mạn Mễ hơn cả chính bản thân mình, vì thế Tô Thiển trực tiếp gọi một cách thân mật là Mạn Mễ.

“Mình nói này, một ngày mà cậu không gọi loạn tên mình thì sẽ chết à?”. Nhiễm Mạn tiếp hành lí của cô, nhéo nhéo cái má trắng hồng của Tô Thiển: “đi lên đi.”.

Chờ lúc hai người ngồi ở sô pha, Nhiễm Mạn không nhịn được nữa, chúc mừng: “Tiểu Tô Tô, từ nay ngày lành của cậu đã đến rồi, chúc mừng.”.

Tô Thiển mở to hai mắt, nhìn cốc cà phê trên tay: “hiện tại mình hoàn toàn trở thành kẻ nghèo rớt mùng tơi, Mạn Mễ cậu bao nuôi mình đi.”.

Nhiễm Mạn phụt cười thành tiếng, lập tức giả trang đàn ông, vươn tay ra nắm cằm

Tô Thiển nhìn trái nhìn phải một chút: “Ừ, bề ngoài không đến nỗi nào, bao nuôi cũng được, gọi một tiếng “chồng yêu” nghe nào.”.

Tô Thiển tức giận cầm một cái gối ôm ném qua: “ Gọi cái đầu cậu. Ôi chao, cậu làm việc kiếm tiền mua được phòng ở lớn như vậy làm cho chị em phát ghen lên được.”.

“Được rồi được rồi, từ nay về sau đây chính là phòng của cậu, ở đến lúc cậu đi lấy chồng là được rồi chứ gì.”. Nhiễm Mạn đem từng chiếc quần áo của Tô Thiển lôi ra treo.

“đi chết đi, lấy chồng cái gì chứ? Ở một mình tốt lắm.”. Lại lấy chồng, nghe có vẻ không được tự nhiên lắm.

“Tiểu Tô Tô, nếu không thì cậu đến công ty mình làm đi, mình có thể chăm sóc cậu!”.

Nhiễm Mạn ở công ty giữ chức vụ quản lí nên một chút quyền đó cô vẫn có.

“Tốt lắm, sau đó người ta sẽ chỉ trỏ nói tớ đi cửa sau.” Tô Thiển uống hết cà phê, đưa qua cái cốc: “Cho mình thêm một chút nữa.”.

Nhiễm Mạn cầm lấy, nhìn cô một cái: “Vậy cậu phải đi phỏng vấn đi, đang lúc tuyển người đấy.”.

“Ừ, mình sẽ đi. hiện tại có thời gian không, đi mua mấy thứ đồ dùng hằng ngày với mình, nếu không tối nay ngay cả răng mình cũng không đánh được.”.

Giờ cô mới nhớ tới, lúc đi hình như không mang theo đồ dùng cá nhân của mình.

Siêu thị, Nhiễm M