
Thần cường thế, để cho cô không chỗ có thể trốn.
"Lại gạt anh, Tiểu Phiến Tử." An Thần cười khẽ, ngón tay đặt ở trong
miệng hà hơi, Tô Thiển lập tức cầu xin tha thứ: "Đừng, em không dám
nữa."
Cô sợ nhất anh gãi ngứa rồi, mỗi lần như vậy, cô nhu nhược.
"Lời này anh nghe đến lỗ tai cũng nổi chai rồi, biết sai rồi liền chủ động sửa, cởi quần của anh ra." Anh bắt hai tay của cô đội lên trên
đỉnh đầu, mập mờ hướng trong lỗ tai phun khí.
Tô Thiển cười nịnh nọt, lông mi thật dài phớt qua tầm mắt, để cho cô cả người xem ra càng thêm động lòng người.
"Gia, người giữ tay thiếp, thiếp thế nào cởi?"
Cô hít sâu một hơi, cố ý khó chịu uốn éo người, làm như lơ đãng ma sát, đưa đến An Thần càng thêm phún huyết.
Buông cánh tay cô ra, cúi đầu liền ngậm vào nhũ hoa của cô, khi cánh
môi mài nghiền, khi thân thể căng thẳng, khi môi lưỡi kịch chiến, khi
anh muốn ngừng mà không được, Tô Thiển lại lật người đè anh xuống. "An thiếu gia, cô cô thật đói, ăn cơm rồi sẽ trở lại cùng ngươi."
Còn không đợi An Thần có phản ứng, Tô Thiển như một làn khói liền mất.
Anh nổi đóa, bụng dưới căng phìn , lại chỉ có thể nhìn bóng hình xinh đẹp càng chạy càng xa cái kia mà không thể làm gì.
Trên bàn cơm, Tô Thiển thế nào cũng không che giấu hết trong mắt vẻ
đắc chí, đồng thời ở trong lòng yên lặng quyết định, trở về làm Tô
Thiển trước kia, không thể mặc cho người đàn ông tinh lực như vậy tùy ý
đòi lấy.
Cùng anh ở chung một chỗ thời gian càng dài, liền thay đổi phải càng không giống mình.
An Thần cầm nĩa, phẫn lực hướng thịt bò bít tết trong mâm trút giận, cô gái của anh, càng xem càng cảm thấy cô thiếu dạy bảo.
"Ăn no chưa?" Anh để xuống nĩa, khóe miệng nâng lên nụ cười tà mị.
Tô Thiển nhìn chằm chằm thịt bò bít tết hoàn mỹ trên bàn, khóe miệng
không nhịn được co rút, sau đó bình tĩnh ăn hết khối thịt bò, rút ra
khăn giấy lau đi khóe miệng còn dính mỡ.
"Đã xong."
Bụng mặc dù không là quá no, nhưng là coi như thỏa mãn, từ lần đó ăn quá nhiều, sau đó lôi kéo An Thần đi dạo hơn nữa đêm, cô liền sẽ không dám
ăn quá nhiều.
"Mà anh còn đói bụng đấy." Anh nói cắn răng nghiến lợi.
Lý tẩu vội vàng đi lên trước: "Thiếu gia, có phải hay không thịt bò bít tết không hợp khẩu vị, tôi lập tức làm lại một phần."
Tô Thiển nén cười, An Thần mặt đen.
Đợi một chút cô ở trong phòng tắm một canh giờ, An Thần mới không ngừng được muốn nổi điên.
Híp một đôi mắt sói, phát ra lục quang âm trầm, đem Tô Thiển mới ra tới dọa giật mình.
"Tắm xong?" .
Tô Thiển sợ sệt nhìn anh, lúc này mới bình tĩnh chỉ vào phòng tắm: "Nước nóng chuẩn bị xong rồi, anh có thể đi tắm." .
"Vận động xong rồi lại tắm."
Tại phương diện nào đấy, anh là không cưng chiều cô, nói thí dụ như: chuyện phòng the.
Coi như cô đùa bỡn nhiều hơn, tìm các loại lý do tránh né, cuối cùng vẫn còn chỉ có thể khuất phục phía dưới anh, uyển chuyển thừa hoan.
*****
Nhiễm Mạn rốt cuộc hiểu rõ, cười yếu ớt nói, chỉ như gối thêu hoa mà
thôi, cô nên cảm thấy may mắn bởi vì hắn rời đi sớm, tiết kiệm lại vì hắn bỏ qua nhân duyên thật tốt, phải biết, hai người đã không liên hệ
nhau, chẳng lẽ nhất định dùng tình yêu chân thật của mình, đi đổi
lấy phong lưu sung sướng của hắn?
Nhiễm Mạn ý cười lên mắt, cô nói có lẽ chỉ là còn chút hoài niệm thôi,
tựa như một tòa thành, ở trên đường liên tiếp nhìn lại, nhưng trong lòng biết, bước chân đã không thể ngừng.
Đúng vậy, chỉ là như vậy, cũng chỉ có thể như vậy.
Đáng tiếc, có lúc, ngươi buông xuống, người khác lại không chịu buông,
cùng một khối kẹo da trâu một dạng, dính lên ngươi, cũng đừng nghĩ đi
tới.
Thời gian rất lâu, Tô Thiển cũng cảm thấy luôn có ánh mắt một mực theo
đuổi hai người, một lúc sau, làm cho người ta có loại cảm giác rợn cả
tóc gáy.
Rốt cuộc sau khi tan việc, một người trực tiếp xông vào trước mũi xe,
không còn kịp thắng xe, cứng rắn đem anh ta đụng ngã trên mặt đất,
người này chính là Hướng Kỳ, Tô Thiển nghĩ, thật may là tốc độ xe không
phải quá nhanh.
Đưa anh ta đến bệnh viện, hai người cũng không nói lời nào, thật sự không nghĩ ra anh ta đến cùng muốn làm cái gì.
"Hướng Kỳ, anh cứ việc nói thẳng đi, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Cứ như vậy đụng vào trước xe cô, đụng chết trách nhiệm này người nào trả!
"Tôi biết rõ, sau khi tôi rời đi Nhiễm Mạn bị tai nạn xe cộ, nếu cô ấy không tha thứ tôi, tôi liền không thể làm gì khác hơn là chết ở trước
mặt cô ấy rồi." Anh ngược lại nói thản nhiên.
Tô Thiển hỏng mất, thật lòng hận không được hai chân đạp chết hắn, hắn là thiếu não rồi sao?
Tình huống thế nào?
"Đừng tìm tôi nói những thứ kia có hay không đều được, trực tiếp một chút, anh rốt cuộc có mục đích gì?"
Cô Tô Thiển là ai, thật chẳng lẽ tin tưởng một người mấy năm trước
không chút nào lưu luyến xoay người rời đi sẽ có một ngày quay đầu lại
sám hối!
Nhiễm Mạn nghiêng dựa vào trên cửa, ngón tay một mực nhấn di động, liền nhìn đều lười phải nhìn lại anh ta một cái.
Hướng Kỳ trầm mặc, sau hồi lâu mới một lần nữa mở miệng: "Tôi cần tiền."
Tô Thiển Nhiễm Mạn