
xúc có thể bình thường 1 tí."
Mấy người thống nhất xong đột nhiên cảm thấy ánh rạng đông hạnh phúc đang hướng về phía họ ngoắc ngoắc.
"Vạn tồng, uống cà phê để nâng cao tinh thần..."
Tô Thiển đẩy cửa vào, đối với Vạn Dạ mỉm cười.
Vạn Dạ ngước mắt nhìn: "Không phải nói không cần gọi anh là Vạn tổng rồi sao, nghe không được tự nhiên."
"Tôi nên công tư rõ ràng, đi làm anh là sếp, tan tầm là bạn bè." Tô Thiển đem văn kiện đặt lên bàn: "Nơi này có văn kiện cần anh kí tên."
Vạn Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, cầm qua văn kiện kí lên: "Hôm nay tan tầm không có tiết mục gì, chúng ta đi xem phim đi."
Ở ngăn kéo rút ra 2 vé xem phim, là bộ phim mới công chiếu gần đây, Tô Thiển cũng mún xem liền gật đầu đồng ý.
Vạn Dạ nhìn chắm chằm bóng hình xinh đẹp đã đi xa, khóe miệng gợi lên tươi cười.
Nhóm người Thánh Kiệt tra ra chỗ Tô Thiển làm việc là công ty quảng cáo lập tức phi xe đi.
Tô Thiển đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên có 1 chiếc xe Land Rover gào thét chạy tới, đợi tô Thiển phản ứng thì đã là lúc ngồi lên xe.
Vạn Dạ kinh hãi, khởi động xe, lấy tốc độ lớn nhất đuổi theo.
"Các người làm gì?!!!!"
Thấy rõ người tới, Tô Thiển biết đây là người của Ám Dạ.
An Dịch lái xe, Bân Tử cùng Thánh Kiệt 2 mắt tỏa sáng nhìn cô, níu cô không lầm thì họ càng mang theo vẻ xúc động cùng sùng bái.
"Chị dâu, người cứu chúng ta, mấy người đáng thương này đi."
Bỗng nhiên, Bân Tử cầm tay Tô thiển, 1 phen nước mắt nước mũi kể lể.
Tô Thiển cau mày, lúc ấy là cô bị tức điên lên nên hành động cũng có chút xúc động, bất quá hiện tại nhớ tới cô nhất định sẽ làm như vậy, thậm chí còn muốn hung hăng đá vào 2 chân anh.
"Chuyện tình của các người tôi không quản được, chỉ có thể trách các người có 1 bạo quân, dừng xe cho tôi."
Mặt tô Thiển không chút thay đổi, cô không nghĩ gặp lại người kia.
Điện thoại vang lên, là Vạn Dạ: " Em không sao. Là An Thần, không cần lo lắng."
Vạn dạ cuối cùng cũng thở ra, anh nhanh bị hù chết mất.
"Chị dâu, chỉ có chị dâu mới cứu được bọn em thôi, em thay mặt toàn thể nhân viên Ám Dạ hướng người cảm tạ..." Thánh Kiệt đối với lời cô nói mắt điếc tai ngơ, thậm chí phân phó An Dịch đem chân ga thêm tốc độ lớn nhất.
Tô thiển đau đầu, cô cùng An Thần quan hệ 1 ngày không thể giải quyết, cô 1 ngày không có bình an.
"Chị dâu, người đi vào cùng lão đại van xin cầu tình nha, các huynh đệ vô cùng cảm kích..." Ba người hướng Tô thiển cúi đầu, các nhân viên khác thấy Tô Thiển như thấy cứu tinh.
Người người cúi đầu khom lưng vấn an, điều này làm tô Thiển thật không thích ứng.
"Đi ra ngoài!"
Tô Thiển vừa đẩy cửa vào văn phòng của An Thần đã bị câu rống đứng ngay tại chỗ.
"Tôi nói là ra ngoài, còn không nghe thấy..." Một câu chứ nói hết, An thần liền im bặt.
Tô... Tô Thiển?
"Tôi không phải cho em đi rồi sao? Sao lại trở về?" An Thần trong lòng xẹt qua 1 tia vui sướng, ngữ khí vẫn lạnh băng làm người ra phát run.
Tô Thiển tức giận liếc anh 1 cái, tới sofa ngồi, Y na đưa tới 1 ly cà phê: "Cảm ơn!"
"Tôi nói mấy câu, nói xong liền đi."
"Em dám!"
An Thần nghe liền nỗi giận, cô không phải trở về cùng anh hòa hoãn sao?
Tô Thiển hơi sững sốt, tiếp tục nói: "Anh là tổng giám đốc tập đoàn An thị, lại là người thống trị Ám Dạ, níu anh muốn có người cùng diễn trò thì còn rất nhìu người, để tôi tự do, mặt khác khuyên anh 1 điều, đối với thủ hạ tốt 1 chút, bọn họ rất đáng thương."
Nhớ tới người tên Bân Tử khóc lóc, Tô Thiển nhịn không được nhíu mày.
Nháy mắt An Thần đen mặt, cô gái này nghĩ muốn chạy trốn khỏi anh.
An Thần đứng lên, gợi lên khóe môi, thong thả đi tới bên người Tô Thiển, cúi xuống nhìn cô chằm chằm.
Tô Thiển 2 tay đang cầm cốc cà phê nóng hướng tới bên cạnh xê dịch.
An Thần đem thân thể Tô Thiển chỉnh ngay ngắn, trịnh trọng nhìn cô: "Em đem tôi làm vịt?"
Tô Thiển thíu chút nữa cắn đầu lưỡi mình, buông cà phê, đứng lên: "Cái kia, tôi đã nói xong, việc anh..."
Tô Thiển tông cửa xông ra, nhớ tới đêm đó mặt cô lại ửng đỏ.
An Thần đuổi theo ôm cô vào ngực, nói 1 câu làm mọi người trực típ ngã xuống đất: "Tôi nguyện ý làm vịt của em."
Tô Thiển giống như bị đánh 1 đòn, đầu óc choáng váng.
"Tô Thiển, tôi không nghĩ giấu giếm em nữa, tôi yêu em, thật sự rất yêu em, ở lại bên tôi, vĩnh viễn, được không?" Suốt 10 năm, trời biết anh sống như thế nào, 3650 ngày, 87600 giờ, 5256000 phút, 315360000 giây, còn chưa tính số lẻ, anh mỗi ngày đều nhớ tới cô mà vượt qua.
Đem nữ nhân trong lòng vây bên người, cô lại đối với mình không nóng không lạnh, tâm anh hung hăng bị đâm 1 dao, đau không thể hô hấp.
Tô Thiển vội vàng đẩy anh ra, giống như thấy 1 người điên, người này diễn trò lại có thể như thật vậy, giả thâm tình trước mặt người. Bội phục, bội phục!
"Ngại quá, chuyện đùa này không vui chút nào, tôi muốn về nhà."
Tô Thiển cảm thấy đau đầu, cô không biết 1 người đàn ông da mặt rốt cuộc dày bao nhiu mà trước mặt bao nhiu người diễn trò vô tội cùng thâm tình.
Mắt An Thần thâm trầm, trực típ đem cô khiêng lên vai, 1 lần nữa khiêng trở về phòng mình.
Bên ngoài nhất thời hỗ loạn, lão đại vừa mới nói gì a?
"Tôi