
Lê Lê, cố ý tỏ ra một bộ dạng thân thiết: “Vị hôn thê thân ái của anh, lời này của em anh có thể lý giải em đang ăn dấm sao?”
Nghiêm Lê Lê khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, nháy mắt một cái, giống như sao trên trời tỏa sáng lấp lánh. Chớp mắt một cái đột nhiên như ác ma đưa tay của Trình Thụy ở ngang hông nhéo một cái. Trình Thụy hít vào một ngụm khí lạnh, có chút oan ức: “Lão bà, em muốn mưu sát chồng?”
Hai người ở trước mặt mọi người trình diễn tiết mục ân ái, Tiếu Thâm bên cạnh có chút không chịu được nhảy ra: “Ai ai ai, tôi nói các cậu đang xảy ra chuyện gì, ba người độc thân chúng ta cả ngày nhìn Lãnh Diễm và Nghiêm Hi ân ân ái ái đã là quá đủ rồi. Giờ lại đến lượt các cậu, đây là cố ý kích thích những người không có vợ như chúng ta sao.” Tiếu Thâm rất không vui, hắn cảm thấy gần đây mình bị kích thích quá rồi, không chịu nổi.
Cố Tiêu và Lý Duệ Thần nghe vậy liền liếc nhau một cái, hai huynh đệ liền cười, Cố Tiêu tiến lên: “Tiếu Thâm, gần đây rất không đúng nha, lần trước cậu không phải nói như vậy, chuyện gì xảy ra? Mình nhớ được cậu nắm một tiểu ký giả không buông tay mà……” Âm thanh cố ý kéo thật dài, có chút mập mờ ở sau.
Tiếu Thâm liền xù lông: “Cậu nói ai đó nói ai đó, cái gì tiểu ký giả, mình không biết. Người phụ nữ kia cứ như vậy dám xông tới chụp hình, đúng là không muốn sống nữa mà.”
Cố Tiêu và Lý Duệ Thần hai huynh đệ ăn ý nhìn Tiếu Thâm, cũng không nói chuyện. Chính là dùng ánh mắt khoa trương “a, thì ra là vậy” nhìn anh, rõ ràng là không tin.
Tiếu Thâm mặt rất thối, không nói tiếp.
Bên kia Chu Kỳ nhìn Trình Thụy và Nghiêm Lê Lê hai người thân mật trong lòng có chút khó tả. Xem ra hôm nay cô đến nhầm chỗ rồi. Quay đầu nhìn Kiều Chi, buông lỏng tay nói: “Cô không muốn đi vậy tôi đi trước đây, hôm nào liên lạc.”
Dứt lời liền đi, Triệu tổng ở phía sau liền kéo lại: “Chu tiểu thư sao vậy, tâm tình không tốt?”
Chu Kỳ lúc này tâm tình không tốt, mặc kệ người nào, nụ cười trên mặt không duy trì nổi nữa, hất tay dãy dụa: “Thật xin lỗi Triệu tổng, tôi đi tìm chị dâu.”
Chu Kỳ giãy giụa, âm thanh có chút lớn, mặt mũi của Triệu tổng liền bị Chu Kỳ hủy, cảm thấy mất mặt, lúm đồng tiền trên mặt không nén được giận.
Chu Kỳ lại xoay người, tránh thoát không được, mặt liền chìm xuống, tính khí đại tiểu thư liền nổi dậy: “Lấy bàn tay bẩn thỉu của ông ra.”
Mặt Triệu tổng lập tức tối lại: “Tay bẩn? Tốt, nếu là tay bẩn, vậy thì cô chà mẹ nó sạch đi.” Nói xong đem tay mình sờ loạn lên người Chu Kỳ.
Chu Kỳ giãy giụa mạnh hơn, cô từ nhỏ đã bị làm hư, làm sao chịu được người khác làm nhục như vậy. Ánh mắt có chút hoảng hốt, thân thể lộn xộn, ý đồ muốn né đôi tay kia. Nhưng mà vô dụng, ai biết dạng này như thế nào. Chu Kỳ có chút sợ hãi, mắt không ngừng nhìn về phía Lý Lệ. Nhưng Lý Lệ vốn đang ngồi ở sô pha đã sớm không thấy người, Chu Kỳ càng luống cuống hơn.
Cô nhìn mấy người đàn ông kia vẻ mặt xem náo nhiệt nhìn mình chằm chằm, tay họ Triệu vẫn còn đang giở trò: “Ông buông tôi ra!” Tiếng nói có chút bén nhọn, căn bản dẫn đến chú ý của mọi người. Lý Lệ đã sớm không thấy bóng dáng, cũng có mấy người biết Chu Kỳ. Bên này ba người Tiếu Thâm nhìn sang, đúng lúc thấy Chu Kỳ đang hốt hoảng.
Ba người hai mặt nhìn nhau, liếc mắt nhìn Trình Thụy. Người ta vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt giống như nhìn một người xa lạ. Hiện tại anh thấy Chu Kỳ gặp phiền phức, nhưng anh cũng không phải là người tốt. Mặc dù Triệu tổng không có cái gì tốt nhưng gần đây đang hợp tác, không tiện ra tay. Hơn nữa Chu Kỳ là người nào, anh chẳng muốn quan tâm.
Cố Tiêu cảm thấy đều là người quen biết, liền đẩy đẩy Lý Duệ Thần: “Nói thế nào người ta cũng có chút thân thích với cậu, lên đi.”
Lý Duệ Thần lười biếng, không muốn quan tâm. Nhưng nhìn một vòng người, hiện tại chỉ mình anh được tính là thân thích với Chu Kỳ. Hết cách rồi, nhưng vẫn không muốn: “Trước gọi cho Nghiêm Hi một chút, nếu cô ấy đồng ý mới nói tiếp.”
Tiếu Thâm ngạc nhiên: “Sách sách sách, cậu không thể như vậy nha. Cậu nhìn tiểu cô nương đã bị dọa sợ như vậy rồi, cậu không thể lập tức đi lên?”
Lý Duệ Thần không thèm để ý, đầu tiên là cầm ly rượu uống từ từ. Cố Tiêu hết cách, liền gọi điện thoại. Nghiêm Hi đang bị Lãnh đại gia ôm trong ngực giở trò. Điện thoại của Nghiêm Hi vang lên, Lãnh đại gia đang hăng hái bị cắt ngang, anh không vui nhận điện thoại của Nghiêm Hi: “Chuyện gì?” Giọng điệu có chút lạnh, Cố Tiêu lập tức cầm điện thoại cách xa lỗ tai một chút, xa thêm chút nữa, lông mày nhíu lại, nghĩ thầm, mình không phải là trêu chọc hắn, hai người đang làm gì?
Lúc này Cố Tiêu bị một giọng rống, cũng quên mất mình đang gọi điện cho Nghiêm Hi, tại chỗ nói chuyện này, cuối cùng liền hỏi: “Có cứu hay không?”
Bên kia Lãnh Diễm tên đã lắp vào cung, mắt thấy sắp thành rồi, ai ngờ lại bị điện thoại này cắt đứt. Gân xanh trên trán giật giật, khuôn mặt chịu đựng dục vọng càng thêm vặn vẹo. Nghiêm Hi vừa nhìn liền vui vẻ, thừa dịp anh khó chịu vì không ăn được đưa tay của mình quạt gió hạ hỏa, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng liếm trên ngực Lãnh Diễm. Hành động này thiếu chút nữa khiến Lã