
Lý Lệ dần dần sáng rõ……….
Lý Lệ cười cười, vươn tay cầm lấy đơn thỏa thuận, tùy ý liếc mắt, sau đó lại ném lên người Chu Khải: “ĐƯợc rồi, tôi đã nhìn, nhưng anh xác định?”
Lý Lệ cười cười nhìn Chu Khải, đôi mắt hàm chứa nụ cười. Cô ta biết, trước mắt dự án của họ vừa mới tiến vào giai đoạn hai, với tình huống như bây giờ, ông Chu sẽ không cho phép ly hôn.
Chu Khải cũng biết Lý Lệ nghĩ chuyện gì, nhưng hắn không hiểu, tại sao Lý Lệ không muốn ly hôn?
Trước mắt cuộc hôn nhân này cả hai người đều không muốn duy trì nữa, nhưng tại sao Lý Lệ lại không muốn ly hôn?
“Đây là vấn đề của tôi, Lý tiểu thư không cần phải biết.” Nói xong Chu Khải trực tiếp đi ra ngoài.
Lý Lệ dù bận vẫn ung dung nhìn hắn rời đi, cuối cùng còn nói một câu: “Giúp một tay đóng cửa lại được không?”
Chu Khải đóng một tiếng rất lớn, trực tiếp đi ra ngoài, trong lòng hắn nghĩ, lần này có thể ly hôn?
Bên kia Lãnh Tiểu Tam ngồi ở ngoài phòng làm việc cảm thấy rất kỳ quái. Sáng sớm hôm nay đến, phát hiện phòng làm việc của tổng tài bị đập, bên trong cũng gần như vậy, là tính huống gì? Một tuần gần đây ngày nào cậu cũng phải gọi người bên dưới lên dọn dẹp phòng làm việc của tổng tài. Những đồ dùng trong phòng đã được chuẩn bị sớm để ở trong kho, cậu chỉ sợ một ngày kia lão đại đập nát đồ cậu sẽ không có cái thay vào.
Cậu rất muốn nói, lão đại, anh thật đáng trách, nhưng không dám. Mấy lần hội nghị của công ty, lão đại xuất hiện với vẻ mặt vô cùng khó chịu, giống như là có người thiếu anh vậy. Chẳng lẽ Nghiêm Hi có mâu thuẫn với lão đại?
Nhưng không đúng, hai người này không phải tối hôm qua mới vừa về nhà họ Lãnh hay sao?
Không nghĩ ra, ngày hôm qua khi tan việc Lãnh Diễm cười đặc biệt dịu dàng gọi điện thoại cho Nghiêm Hi. Cậu còn tưởng rằng hôm nay đi làm việc nhất định sẽ vô cùng tốt, ai biết được, khi Lãnh Tiểu Tam vừa mở cửa phòng làm việc ra liền thấy một mảnh hỗn độn.
Tất cả bình hoa, điện thoại đều bị rơi vỡ, ngay cả ghế sa lon cũng bị người đạp vài nhát. Lãnh Tiểu Tam đứng ở cửa phòng làm việc bất đắc dĩ chống nạnh thở dài, sau đó thuận tay lấy điện thoại ra gọi cho người mang tất cả đồ mới lên. Cúp điện thoại sau đó nhìn vào phòng nghỉ, đúng lúc này Lãnh Diễm liền mở cửa ra, cặp mắt đỏ ngầu, như là bị lửa thiêu. Gần đây lửa này của Lãnh Diễm rất lớn, bốc lửa, mỗi lần rời giường vào buổi sáng đã cảm thấy mình đau họng đến lợi hại.
Lãnh Tiểu Tam gì cũng không nói, trực tiếp đi đến chỗ của mình. Cậu cảm thấy buồn bực, sau đó lấy ra hành trình của mình, phát hiện Lãnh Diễm bắt đầu ném đồ vật từ khi Nghiêm Hi bị gièm pha, sau đó Lãnh Tiểu Tam bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là nhưu vậy.
Sau đó suy nghĩ nhìn của đóng chặt kia, bình thường giống như là không sao, ai biết, còn tưởng rằng anh đã dự liệu sớm chuyện này lên không thèm để ý, ai biết ban đêm sẽ thành như vậy. Đối với tâm tư của Lãnh Diễm, Lãnh Tiểu Tam cảm thấy rất kỳ quái, đây là một người? Xem ra, người như vậy không thể coi là người, tính khí như vậy, tại sao còn tỏ ra không sao?
Cũng là, người phụ nữ mình yêu bị người như vậy ai nguyện ý? Nhưng là ý định của Lãnh Diễm đến cùng là gì? Rốt cuộc anh có suy nghĩ gì đây?
Một nhóm người tiến vào cũng thấy nhưng không thế trách, mấy ngày nay đều như vậy. Lần đầu tiên tiến vào còn có thể nghĩ là bị trộm sao? Sau đó ngày ngày đều như vậy liền biết không phải, ngược lại duy trì thuần thục, một hồi nhanh chóng đem phòng làm việc trở lại như cũ.
Lãnh Diễm ngồi vào ghế da mới của mình, đưa tay kéo kéo cà vạt, sau đó dựa vào ghế chống cằm suy nghĩ, thật lâu sau liền gọi điện thoại cho một người phụ nữ. Người phụ nữ này chính là người trực tiếp tra được lần Nghiêm Hi bi tai nạn xe cộ, điện thoại thông Lãnh Diễm cũng không khách khí trực tiếp nói ra yêu cầu của mình. Người phụ nữ là ai anh cũng không biết, chỉ biết cô ta tra tìm đồ đặc biệt tốt. Có chút lạnh lùng, lúc nói chuyện mũi hướng lên trời, bình thường Lãnh Diễm gọi cô ta là “Đồng”.
“Lão bản lớn, lại cho ta tiền à?” Bên kia người phụ nữ cười giỡn, cô ta đặc biệt dùng điệu bộ trang nhã để nói đùa.
Tâm tình hôm nay của Lãnh Diễm không tốt, chính xác mà nói, tâm tình của anh gần đây vẫn luôn không ổn, khi gặp Nghiêm Hi mới có tâm tư nói giỡn một chút với cô, trực tiếp lạnh lùng nói: “Đem người phụ nữ trong hình kia tìm ra, giá tiền tùy cô.”
Bên kia người phụ nữ nghe thấy nhíu mày, đây chính là buôn bán lớn nha, lão bản ra tay đủ rộng rãi, lại hỏi một câu: “Anh nói thật? Giá tiền là tự tôi ra?”
Lãnh Diễm lạnh lùng trả lời: “Không sai.”
Sau đó người phụ nữ kia liền sảng khoái cúp điện thoại, cô ta đã hợp tác nhiều lần với Lãnh Diễm, chưa từng hỏi nhiều, chỉ cần đến lúc đó đưa tiền, chuyện khác cô ta không quản.
Bởi vì đấu thầu đến giai đoạn cuối, Lý Lệ và ba công ty đặc biệt coi trọng. Lần này thì khỏi nói, vì làm tốt dự án này, ba công ty gần như dừng tất cả các dự án khác lại, toàn lực để làm, bọn họ đang liều mạng. Lý Lệ còn nhưng có như không nói ý tưởng trong lòng mình, R&D là công ty lớn, nhưng không có tác dụng gì nếu như dự án không tốt, cuối cùng cón không phải là