
thôi, bởi vì chuyện gấp nên cũng không tìm luật sư tới … chứng kiến. Bây giờ nhìn lại, cô ta không có bất kỳ chức vị nào ở trong công ty, không có bất kỳ cổ quyền nào, không có gì để chứng minh thân phận gì đó của cô ta. Hiệp ước do cô ta ký cũng không có giá trị gì cả!
Trong nháy mắt Lý Lệ luống cuống, ánh mắt cầu cứu nhìn Lý Thánh Đức. Lý Thánh Đức là đổng sự trưởng của công ty, chuyện này sợ rằng chí có Lý Thánh Đức ra sân mới có thể giải quyết thôi.
Lý Thánh Đức đứng lên nói: “Anh nói Lý Lệ không có tư cách làm địa diện cho công ty ký hợp đồng? Vậy thì tốt, hiện tại tôi ký hiệp ước với Triệu tổng, chắc là tôi có cái quyền này chứ?” Lý Thánh Đức dùng đôi mắt sắc bén nhìn Tống Quốc Bằng. Hiện tại hắn chán ghét Tống Quốc Bằng rồi, lúc còn trẻ thì vây quanh Nghiêm Tử Hoa, khi đó hắn nhìn đã không vừa mắt, ai biết bây giờ lại còn tìm tới phiền toái.
Tống Quốc Bằng cũng cười nhìn Lý Thánh Đức, cười có chút quái lạ, sau đó nói: “Lý tiên sinh, tôi hôm nay thông báo cho ông tới thật ra thì có một chuyện muốn báo cho ông, hi vọng sau khi ông nghe được không nên quá kích động.”
Lý Thánh Đức và Lý Lệ vừa nghe, cau mày lại. Lý Lệ nghĩ tới hôm nay Tống Quốc Bằng như thế này tuyệt đối không phải là trùng hợp, không chừng đều là tính toán trong một thời gian dài rồi. Hiện tại cô ta đã bị lừa, rồi lại muốn nổ súng nhằm vào Lý Thánh Đức?”
Nhưng lại nghĩ lại, Lý Thánh Đức là chủ tịch của công ty, là chuyện mà mười bảy năm trước đã định. Tống Quốc Bằng hắn còn định giở trò gì? Lần này dự án hợp tác cô ta đã đi vào quá sâu, tiền cũng đầu tư rất nhiều, không thể nói rút ra là rút ra ngay được. Mặc kệ như thế nào, hạng mục này phải thành công, mà rất dễ nhận thấy Tống Quốc Bằng chính là chướng ngại vật của dự án rồi!
Lý Lệ ác độc nhìn Tống Quốc Bằng, mà Tống Quốc Bằng cũng không nhìn cô ta một cái. Lý Lệ là bốn năm trước hắn tìm được, tự nhiên biết Lý Lệ như thế nào. Thân phận của cô ta hắn đã sớm biết, cho nên đối với đôi mắt âm lãnh kia không hề thấy kỳ quái.
Ngược lại hắn vẫn nhìn Lý Thánh Đức, trì hoãn một lúc rồi nói: “Lý tiên sinh?”
Lý Thánh Đức nghĩ đến mình có nhược điểm gì bị Tống Quốc Bằng nắm được? Nhưng nghĩ một vòng, không có, hắn an tâm, trực tiếp nhìn Tống Quốc Bằng nói: “Có việc gì cứ nói thẳng, đừng ở chỗ này mập mập mờ mờ.”
Tống Quốc Bằng cười cười, tầm mắt vẫn nhìn Lý Thánh Đức, sau đó nói: “Thật ra thì công ty này vào mười bảy năm trước đã đổi chủ nhân, không phải là công ty của ông nữa rồi!”
Một câu nói này trực tiếp là một quả bom dội xuống, mặt đất bằng phẳng dậy sóng, mọi người ngây dại, nhìn chằm chằm Lý Thánh Đức, lại nhìn Tống Quốc Bằng vẫn mỉm cười, cũng không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn ăn ý lựa chọn im lặng. Cứ như vậy nhìn chờ biện pháp giải quyết.
Lý Thánh Đức kinh ngạc, nửa ngày mới phản ứng được cười cười nhìn Tống Quốc Bằng nói: “Tôi nói nha Tống Quốc Bằng, anh điên rồi hay sao, chuyện này anh cho rằng anh nói người khác sẽ tin?” Lý Thánh Đức cảm thấy người này nói chuyện thật ngu, hắn ta vừa nói cái gì? Nói Lý Thánh Đức hắn không phải là chủ nhân của công ty Thánh Đức?
Thật khôi hài!
Chỉ cười cười, Lý Thánh Đức nhing Tống Quốc Bằng đối diện vẫn thủy chung giữ nụ cười trên mặt kia, cũng không cười nổi nữa. Hắn như thế nào lại quên mất, công ty này năm đó là do Nghiêm Tử Hoa sáng lập, dù cho Lý Thánh Đức hắn danh hiệu đổng sự trưởng trên danh nghĩa, cũng không thể nói rõ đổng sự trưởng hắn không thể bị công ty đuổi việc. Dù sao công ty này không phải của hắn, hắn cũng chưa từng quan tâm tới cái công ty này.
Lý Thánh Đức có chút không dám tin, Nghiêm Hi ngồi một bên liền đứng lên, mang trên môi là nụ cười nhàn nhạt, trực tiếp rút ra một đống tài liệu cũ kỹ trong túi xách, tuyên bố trước mặt mọi người: “Đây là di chúc trước khi mất mẹ tôi để lại, vẫn luôn ở bên chỗ luật sư, hiện tại tôi mới lấy về, đợi lát nữa luật sư sẽ tới tuyên bố với mọi người chuyện này.”
Mọi người ngây dại, có người đã kịp phản ứng, Nghiêm Hi mới chân chính là người nắm giữ công ty đứng sau lưng Tống Quốc Bằng. Mọi người liền nhớ lại, Tống Quốc Bằng là phó tổng cũng bởi vì khi còn trẻ đi theo Nghiêm Tử Hoa sáng lập lên công ty này, cho nên mọi người liền cảm thấy, hắn danh chính ngôn thuận tới quản lý công ty. Nhưng bây giờ nhìn lại hoàn toàn không phải, chỗ dựa sau lưng người ta chính là chân chính đại tiểu thư.
Đồng thời, những người này kịp phản ứng lại, đây là tranh đấu giữa các gia tộc? Hai bên nhân mã ngươi tới ta đi, người nào ló đầu ra lập tức bị đối phương đánh cho không kịp trở tay rồi.
Thật ra thì đây chính là chuyện nhà người ta, chẳng qua vừa vặn lôi ra trong hội nghị trường kỳ của công ty mà thôi. Đối với chuyện này, tất cả mọi người đều ăn ý lựa chọn đứng xem, hai bên đều không thẻ giúp ai được, ở giữa có thái độ trung gian vậy. Cuối cùng, chuyện này đối với bọn họ, làm như vậy là cách lựa chọn tốt nhất.
Cuối cùng luật sư tới, chứng minh di chúc trên tay Nghiêm Hi là thật, cũng đồng thời chứng minh hiệp ước mà Tống Quốc Bằng vừa xé không có giá trị gì cả. Triệu tổng nghĩ đến số tiền mì