Duck hunt
Bà Xã Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em

Bà Xã Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326132

Bình chọn: 7.00/10/613 lượt.

hính đại mà, tại sao phải chột dạ chứ.

Vì vậy cô ưỡn ngực, giọng trong trẻo, vô cùng trịnh trọng nói: “ Đi tìm Chu lão gia bàn công việc.” Nói xong lại nhìn anh, đôi mắt cô híp lại, giống như đang nói,…., em đây quang minh chính đại, em có lý do chính đáng đó.

Lãnh Diễm suýt chút nữa bị dáng vẻ này của cô công phá, cố nén cười tiếp tục nghiêm mặt hỏi: “Bàn công việc mà cũng phải bàn trên bàn cơm, xem ra em ăn rất ngon miệng.”

Anh cũng không quên vừa rồi vừa bước vào phòng khách nhà họ Chu, liền nhìn thấy cô đang vui vẻ nếm thức ăn.

Nghiêm Hi nghe xong, cũng nhớ tới mình vừa rồi ăn bánh phô mai kia, chu mỏ kháng nghị: “Anh còn nói nữa, bánh phô mai đó rất khó ăn, thật muốn ăn bánh phô mai ở thành phố A”

Lãnh Diễm bật cười, anh hiểu rất rõ cái miệng nhỏ nhắn của Nghiêm Hi, thích ăn, nhưng lại kén chọn, muốn thỏa mãn cái miệng nhỏ nhắn của cô, cũng không phải chỉ có chút tay nghề là có thể làm được.

“Nếu không thích những thứ kia, vậy thì trở về đi thôi, hôm qua ông nội còn nói nhớ em, nói em đi cũng được bốn năm rồi mà một cuộc điện thoại cũng không gọi về, thật là không có lương tâm.”

Nghiêm Hi bỗng nhớ đến ông nội của Lãnh Diễm, bốn năm trước khi cô rời đi, tóc ông đã bạc trắng phơ, nhưng ông vẫn còn rất khỏe mạnh, không biết bây giờ ông như thế nào rồi. Khi còn bé, mỗi lần tan học cô đều chui vào trong ngực ông làm nũng, vòng tay ấm áp của ông ấp ủ tuổi thơ của cô.

Nhưng mà bây giờ….

Nghiêm Hi cười có chút khổ sở, giọng nói chát chát, “Ông nội, ông vẫn khỏe chứ?”

Lãnh Diễm nhìn thẳng về phía trước, tùy ý trả lời một câu: “Ông có khỏe hay không, sao em không tự mình về xem?”

Trong nháy mắt, Nghiêm Hi không còn gì để nói.

Cô cũng muốn về, cô nhớ cái ôm ấm áp của ông nội, nhớ mọi người trong nhà họ Lãnh, nhớ trạch viện, cũng muốn học mẹ làm bánh phô mai.

Nhưng………..

Trong đầu lại vang lên giọng nói kia: “Hi Hi, hãy đi đi, nhà họ Lãnh chúng tôi không thể tiếp nhận con gái của người phụ nữ kia.”

Khi đó, Nghiêm Hi mười tám tuổi, đã bắt đầu biết rất nhiều chuyện, nghe xong câu nói kia, cô biết một sự thật, cô không có nhà.

Cho dù, nhà họ Lãnh là nơi cô lớn lên, cho dù, Lãnh Diễm và tất cả già trẻ lớn bé trong nhà họ Lãnh đều coi cô như hòn ngọc quý trên tay, thì vĩnh viễn cô vẫn là người ngoài, bởi vì cô là con gái của người phụ nữ đó.

Cho nên, cô chọn rời đi, cho nên………

Vĩnh viễn cũng không quay về!

Sau đó, Nghiêm Hi trầm mặc không nói gì.

Khi về đến dưới lầu, Nghiêm Hi cúi đầu xuống xe, cũng không muốn nhìn người nọ trong xe một cái, theo bản năng, trong lòng cô nghĩ muốn tránh xa một chút.

Mới bước được một chân ra khỏi xe, tay đột nhiên bị một bàn tay khác nắm lại. Nghiêm Hi sững sờ, cô vẫn không biết làm thế nào để đối mặt với câu nói vừa rồi của Lãnh Diễm, anh nói, nhớ ông nội thì hãy về thăm ông.

Trong nháy mắt đó, Nghiêm Hi có cảm giác cô giống như một con bạch nhãn lang, thật sự không có mặt mũi nhìn Lãnh Diễm rồi.

Ở sau lưng cô, Lãnh Diễm nhìn dáng vẻ của cô giống như con đà điểu thì có chút bắt đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tôn trọng cô, đem bó hoa hồng xanh đã chuẩn bị trước đó đưa tới trước mặt cô, giọng điệu hơi bất đắc dĩ: “Em tránh cái gì chứ, vốn cổ đã ngắn rồi, còn cúi nữa thì sẽ không có cổ, nhìn rất khó coi đó.”

Nghiêm Hi chỉ hít hít lỗ mũi, vẫn đưa lưng về phía anh.

Anh đong đưa bó hoa hồng xanh trên tay, giọng hơi tiếc nuối: “Aiz, được rồi, em đã không để ý đến anh, chắc em cũng sẽ không nhận bó hoa này rồi, anh vẫn tưởng bó hoa này còn có chút giá trị, ít nhất có thể bị bạn cùng phòng của em đẩy lên tới mười vạn một bó, nhưng xem ra, bây giờ…..Aiz, thôi, anh ném nó đi vậy!” Nghe anh nói thật đáng thương nha, giống như anh là bó hoa này vậy.

Nghiêm Hi thấy anh thật sự muốn ném đi, vội vàng xoay người đón lấy bó hoa, đến khi nhìn thấy anh cười hề hề mới hiểu, người đàn ông này, chính là cố ý nói như vậy.

Mà cô đã nhận thua rồi, aiz…!!!

Trong nháy mắt, Nghiêm Hi có chút lúng túng, gương mặt trắng xanh lập tức ửng hồng, nhìn bó hoa hồng xanh ôm mình đang ôm, chợt cô có chút ảo não. Tại sao cô lại ngu ngốc như vậy, từ nhỏ đã bị Lãnh Diễm gạt còn chưa đủ sao? Vì vậy, cô liền xoay người, thở phì phò ôm bó hoa hồng xanh đi lên lầu.

Bỏ lại Lãnh Diễm ngồi nguyên tại chỗ, mặt cười gian trá.

Nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần chạy theo lên lầu, miệng còn không ngừng hét lên: “Bà xã, đợi một chút, đợt một chút, anh còn chưa vào nhà, em ngàn vạn lần đừng không tâm tới anh!”

Nghiêm Hi nghe được anh kêu lớn như vậy, càng thêm quẫn bách muốn chui vào hang không trở ra nữa. Thật may là trong hành lang không có ai, không đợi đến khi mình mất thể diện, ba bước thành hai bước, cô nhanh chóng chạy vào phòng, trước một giây khi Lãnh Diễm đuổi tới, “phanh” một tiếng đem cửa phòng đóng lại.

Lãnh Diễm chậm nửa bước, cứ như vậy trơ mắt nhìn Nghiêm Hi đóng cửa lại, đẹp trai thì có tác dụng gì chứ, bây giờ, Nghiêm Hi cũng đóng cửa lại rồi, trên người không có một chút sức lực nào.

Cũng không phải cô chạy trốn, mà là, vừa rồi trong nháy mắt đó, cô chợt cảm thấy trái tim của mình