
ời cười với hắn, cười rất âm lãnh, khi Thiên ca còn chưa tỉnh hồn liền vung một đấm tới.
Cuối cùng Thiên ca bị mình Hoàng Vĩ giải quyết xong, người bên ngoài tiến vào còng tay. Lý Lệ cười tủm tỉm đi theo sau tiến vào, thấy Thiên ca bị Hoàng Vĩ đánh thẳng nằm trên đất cô ta liền cười, cười như tiểu nhân hả hê. Lý Lệ nói: “Ai u, Thiên ca luôn luôn lớn nhất thế nhưng cũng có một ngày như vậy a. Trông ngài như vậy, đúng là có miệng nói cũng không rõ nha. Trước kia ngài có tôi nhìn chằm chằm, hiện tại lần này lại có tôi đây. Ngài yên tâm, nhất định tôi sẽ chăm sóc huynh đệ của ngài thật tốt.” Lý Lệ cúi người dán lên lỗ tai Thiên ca nói, bởi vì bên cạnh có quân nhân, cô ta không dám lớn tiếng quá, cho nên cứ như vậy dùng âm thanh như vậy chọc tức người đàn ông kiêu ngạo tự đại này.
Thiên ca nhìn Lý Lệ, giận đến điên lên. Hắn không thể tưởng tượng, người phụ nữ này lại……
Mắt nhìn Lý Lệ như muốn nứt ra, rất khủng bố: “Lý Lệ, ta thật sự không nghĩ tới chuyện này là do cô xúi dục, lòng của cô hung ác quá. Ta nên sớm nghĩ tới, năm đó làm sao cô bé như vậy mà có thể giết người, hiện tại đúng là để lại tai họa này!”
Thiên ca ác ngoan nói câu đó xong người bên cạnh nghe được liền ngây ngẩn người, chuyện gì xảy ra, giết người? Vậy làm sao có thể, một người lính cúi đầu nhìn Thiên ca hỏi: “Chuyện gì xảy ra, nói rõ một chút.” Trên tay người lính này còn đang cầm một khẩu súng tiểu liên a.
Lý Lệ nghe được lời kia cũng lập tức ngây ngẩn cả người, không để ý mình có sợ hay không, xông lên bịt kín miệng của Thiên ca, cười cười nói với Hoàng Vĩ: “Không có chuyện gì, có thể có chuyện lớn gì chứ.”
Nhưng hiện tại dưới tình huống này, đầu óc của Lý Lệ càng ngày càng hỗn loạn. Người đàn ông này sẽ không buông tay như vậy, chuyện kia nhất định hắn sẽ nói ra. Hiện tại bên cạnh đều là người của quân dội, Lý Lệ ngẩng đầu nhìn Hoàng Vĩ. Hoàng Vĩ nhìn Lý Lệ, sau đó chậm rãi di động, nhìn những quân nhân kia nói: “Các anh mang người này lên xe trước, chúng tôi đi sau.”
Lý Lệ không yên lòng, bởi vì môm ở trên người Thiên ca, nếu hắn không chết nhất định sẽ nói ra chuyện của mình?
Cô ta muốn giết Thiên ca, nhưng bất đắc dĩ có ba quân nhân áp giải Thiên ca lên xe rồi. Thiên ca lại bắt đầu kêu la: “Tại sao không bắt người đàn bà kia, có biết hay không cô ta là một người mang tội giết người.”
Nhưng quái lạ thay, mặc kệ Thiên ca rống như thế nào, những quân nhân này cũng giống như câm vậy, chẳng quan tâm, chỉ lo kéo Thiên ca lên xe. Dọc theo đường đi Thiên ca gào thét điên loạn, hắn không cam lòng. Tại sao hắn bị bắt mà người đàn bà Lý Lệ kia lại được sống ở bên ngoài? Dù hắn chết ở trong tù cũng phải lôi Lý Lệ theo làm đệm lưng.
Nhìn một đôi nam nữ ở lại bên trong không nói lời nào, Thiên ca chợt cười ha ha: “Ha ha ha, Hoàng Vĩ, anh cũng nên cẩn thận một chút, Lý Lệ chính là một loài lang sói, năm đó mẹ nuôi của ả cũng bị ả giết, anh nói ả còn có gì mà không làm được. Anh thật buồn cười, ha ha ha.”
Những chuyện này, mấy người quân nhân nghe được cũng không khác là không nghe thấy gì. Nhưng trên thực tế, bọn họ cũng biết rõ chuyện này, không có chứng cớ mà thôi. Hoàng Vĩ muốn bọn hắn đi trước là có đạo lý của hắn, nói không chừng là vì chuyện này đi. Bọn họ coi như không thấy Thiên ca điên cuồng kêu la, quả thật chính là một con chó điên.
Nhìn những xe kia rời đi, Lý Lệ cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh. Hoàng Vĩ cũng tinh tế nhìn cô ta, khi Lý Lệ chạm phải ánh mắt của hắn liền nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn nữa. Vốn dĩ kế hoạch của Lý Lệ tốt vô cùng, trực tiếp hủy đi một Thiên ca, vậy cũng không tính là cô ta báo thù nha. Nhưng không biết người đàn ông này lại biết cả chuyện kia?
Làm sao có thể biết được chứ, rõ ràng khi đó hắn còn chưa xuất hiện trong cuộc sống của cô ta, làm sao lại biết được tin đó?
Hoàng Vĩ híp mắt lại, không gợn sóng nhìn Lý Lệ, sau đó chậm rãi mở miệng: “Em không có lời nào muốn nói với anh sao?”
Lý Lệ nghe vậy liền hốt hoảng, há miệng nhưng không nói được câu nào, thật sự không có cách nào nói ra chuyện mình nhỏ như vậy đã phạm sai lầm trước mặt người đàn ông mình yêu mến.
Hoàng Vĩ thấy cô ta do dự, nhíu nhíu mày, xoay người muốn rời khỏi. Lý Lệ thấy thế, chỉ sợ rằng Hoàng Vĩ vứt bỏ cô ta, gắt gao nắm lấy y phục của hắn: “Không cần đi, van cầu anh không cần rời bỏ em.” Hiện tại Lý Lệ rất muốn khóc, chuyện kia, chuyện kia……
Hoàng Vĩ đưa lưng về phía Lý Lệ, ánh mắt chợt lóe, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Vậy thì nên giải thích cho tốt. Mặc dù anh làm việc không sạch sẽ, nhưng không có nghĩa là anh cho phép người phụ nữ bên cạnh anh không sạch sẽ. Lý Lệ, có một số việc em phải hiểu được.”
Lý Lệ nghe thấy liền sững sờ, sau đó buông lỏng cánh tay Hoàng Vĩ ra, gật đầu một cái: “Em hiểu rõ.” Vẻ mặt mảnh mai vô lực.
Hoàng Vĩ thấy thế bất đắc dĩ thở dài, vươn tay ôm Lý Lệ lên, phóng một đường trở về trụ sở tạm thời của hắn ở thành phố G. Sau khi hai người cùng vào phòng, Hoàng Vĩ cởi nút tay áo tây trang ra chống nạnh: “Được rồi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Lý Lệ vẫn cúi đầu, nghe được tiếng Hoàng Vĩ m