
khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Hàng tít trên trang nhất báo ra ngày hôm sau khiến Trình An Nhã hết sức bất ngờ.
Cô đã nhận lời cầu hôn của anh lúc nào chứ?
Rượu, chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Anh chẳng phải có ngoại hiệu ngàn chén không say sao? Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu chén mà say đến như thế? Tối
hôm qua về quả nhiên ôm giường ngủ luôn. Điều mà Trình An Nhã bi phẫn là tờ báo này đăng tin quá là không chuyên nghiệp, không biết là phóng
viên của truyền thông quốc tế GK chụp trộm ảnh của cô cùng Diệp tam
thiếu ra ngoài ăn từ khi nào, ánh đèn mờ ảo, cô đang giơ nắm đấm đánh
Diệp tam thiếu. Do ánh sáng không tốt, nhìn da rất đen, hôm đó anh đang
nhăn nhó cái gì đó, cô cũng co giật theo, vẻ mặt và động tác này kết hợp lại chính là một con khủng long.
Đứng cạnh một Diệp tam thiếu phong lưu tuyệt đỉnh, chính là một…chiếc lá tàn úa.
“An Nhã, em và Diệp tam thiếu bao giờ kết hôn?” Trần Quyên hỏi: “Chén ruouj hỉ này bọn chị rất là chờ đợi đấy.”
Câu hỏi này khiến Trình An Nhã không biết trả lời ra sao, cô đột nhiên cái
khó ló cái khôn, “Anh ấy chẳng phải đã nói sẽ giành cho em một nghi thức cầu hôn hết sức mới lạ sao? Nếu đã là như vậy thì hãy đợi đến khi nào
anh ấy cầu hôn rồi em sẽ quyết định kết hôn.”
“Oa oa oa…cô dâu hạnh phúc quá!”
“Không đúng, sau này chẳng phải gọi là chủ tịch phu nhân sao?”
Trình An Nhã nghe xong liền bật cười, chủ tịch phu nhân, gọi như vậy khiến cô tự dưng già đi cả chục tuổi, “Đừng, đừng, đừng, chị đừng có mà trêu em
như vậy, trước đây em còn tưởng chúng ta sẽ được uống rượu hỉ của chị
Tiểu Điềm trước kìa.”
“Chị á? Làm gì có chuyện đó.” Lưu Tiểu Điềm cười nói, mấy cái đầu chụm lại xem báo cáo sáng nay, Lâm Nhã Lệ chỉ một bức ảnh nói: “Bức ảnh này chủ tịch Diệp chụp đẹp ghê, vẻ mặt có chút
giống siêu nhân Ultraman đánh quái vật.”
Mọi người, “…”
Trình An Nhã chỉ vào một bức nói: “Bức này giơ tay có giống hồng vệ binh đang hô Mao chủ tịch vạn tuế hay không, đang hô khẩu hiệu kìa.” Mọi người
cười haha, Quan Như Đồng cười nói: “An Nhã, em cũng ác thật đấy.”
…
“Đây là ở quán trà hay rạp chiếu phim đây?” Một giọng nói mát mẻ vang lên từ phía sau, các cô gái vây quanh bàn của Trình An Nhã lập tức ai về chỗ
người ấy, Diệp tam thiếu đã kết thúc buổi họp hàng quý, sắc mặt âm u
đứng sau lưng bọn họ.
Lưu Tiểu Điềm cười nói: “Chúc mừng chủ tịch ạ, rượu hỉ của của tịch và An Nhã bọn em đã chờ lâu lắm rồi, đúng là
ông trời tác hợp mà.”
Mọi người bắt đầu phản ứng trở lại.
“Trai tài gái sắc.”
“Kim đồng ngọc nữ.”
“Thần tiên quyến lữ.”
…
Trình An Nhã im bặt, đến thần tiên quyến lữ cũng xuẩ hiện rồi, sắc mặt âm u
của Diệp tam thiếu cũng phải rạng ngời gió xuân trở lại, “Ừm, tháng này
biểu hiện không tệ, tăng lương.”
“Chủ tịch anh minh.”
Trình An Nhã im bặt lần nữa, tháng này mới bắt đầu được ba ngày, biểu hiện
không tệ, băn khoăn, trong đó vừa hay có hai ngày là cuối tuần, hôm nay
mới là ngày đầu tiên, biểu hiện gì không tệ chứ.
Quả nhiên là con người ai cũng ưa nịnh.
“Cô Trình, pha cốc cà phê mang vào đây.” Diệp tam thiếu tâm trạng rất tốt đi vào văn phòng để lại một câu.
“Vâng.”
Trình An Nhã bưng cà phê vào trong, Diệp tam thiếu đang gọi điện với tổng
giám đốc tập đoàn Hoa Vân, giơ tay ra hiệu cô ở lại, đợi nói chuyện xong anh mới đặt máy xuống, Trình An Nhã mỉm cười, ung dung từ tốn hỏi:
“Diệp tam thiếu, bài báo sáng nay là như thế nào?”
“Bài báo nào?” Diệp tam thiếu tỏ vẻ ngơ ngác.
Trình An Nhã mỉm cười, lấy ra tờ tạp chí giải trí của truyền thông GK ngày
hôm nay ở bên cạnh ra, cung kính đưa đến trước mặt anh, mỉm cười tao
nhã, “Mời ngài xem.”
“Tiểu An Nhã, giọng điệu này của em quả là đáng sợ.”
Đọc xong, Diệp tam thiếu vỗ trán vô cùng đau khổi, “Hỏng rồi…”
Ánh mắt Diệp tam thiếu vừa đen vừa sâu, mang theo vài phần nộ khí: “Bọn
Đường Tứ với Lâm Đại cũng đúng là không có nghĩa khí gì cả, không ngăn
anh lại, phải kiếm bọn họ tính nợ mới được.”
“Anh còn dám nói.”
Trình An Nhã cuối cùng không giữ được bình tĩnh, “Kết hôn chẳng phải là
việc của hai ta sao, tại sao lại khiến cho cả thành phố đều biết như
vậy?”
“Anh đây là tình huống bất ngờ.” Diệp tam thiếu dỗ ngọt
Trình An Nhã, anh xưa nay có thể cong có thể thẳng khi cần xin lỗi, giả
vờ còn tội nghiệp hơn bất cứ ai, có điều Trình An Nhã lại chẳng nghe
chiêu này.
“Em không biết, em phải dập tắt nó.” Trình An Nhã nói, cô không thích công khai trước công chúng.
Diệp tam thiếu ngả người ra sau, cúi mặt, che đi sự tính toán trong mắt,
“Tiểu An Nhã, em không muốn có một đám cưới thật linh đình sao, cuộc đời cũng chỉ có một lần.”
“Dù sao cũng đã nói rồi, mọi người cũng đã biết rồi, hai ngày này anh sẽ mở buổi họp báo công bố thông tin chúng
ta kết hôn, bị người ta biết thì có làm sao? Anh chỉ nóng lòng sốt
ruột cho cả thế giới biết em là người phụ nữ của anh.”
“Như vậy cứ cảm thấy kỳ kỳ sao ấy, quá khoa trương rồi.” Trình An Nhã chau mày.
“Lão tử xưa nay vẫn khoa trương.” Anh hờ hững nói.
“Chờ đã…” Trình An Nhã nhớ ra một chuyện, tâm trạng vui vẻ gấp lại tờ báo,
“An