
áng hai người thì chắc là anh ăn nhiều hơn chứ gì.”
Diệp Sâm tối sầm mặt, bị cô chặn họng không nói nổi một câu.
Ninh Ninh nhìn thấy daddy tạm thua một ván, thầm mặc niệm cho anh.
“Mami nói đúng, tất nhiên là con yêu mami nhất rồi.”
Đây tuyệt đối là lời nói thật lòng.
“Cục cưng ngoan quá.” Trình An Nhã nhìn Diệp Sâm nhoẻn miệng cười rất tao nhã, rõ ràng là một gương mặt rất thuần khiết, nụ cười công thức hóa, nhưng anh cảm thấy nha đầu này ngông cuồng đến mức khiến người ta muốn dẫm bẹp mặt.
“Mami, uống canh cá, con hầm cho mami đó.” Ninh Ninh thấy chiến sự đã tạm ngưng liền chuyền chủ đề, rót canh cá cho Trình An Nhã uống, cũng may là còn nóng.
“Daddy.” Ninh Ninh đột nhiên cất tiếng gọi, Trình An Nhã nhất thời không quen, canh cá đang vào đến miệng thiếu chút nữa thì phun hết ra ngoài khiến cô ho sặc sụa.
Diệp Sâm vô cùng kích động, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, bộ dạng có con vạn sự đủ.
Thuận tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Ninh Ninh, giọng nhẹ như bấc, “Ninh Ninh…”
Ninh Ninh nhoẻn cười với anh, Trình An Nhã im lặng uống canh của cô, ánh mắt cúi xuống mang bao cảm xúc phức tạp.
Sau này, thế nào đây?
“Daddy, con cảm thấy cuộc sống của chúng ta cứ giữ nguyên trạng, có được không?” Ninh Ninh mỉm cười hỏi, bàn tay Trình An Nhã đột ngột dừng lại, ngước mắt, nhìn sâu vào Ninh Ninh, đứa trẻ này, nhìn thấy suy nghĩ của cô ư?
Cô mỉm cười nhẹ nhõm, bởi vì cục cưng của mình, trước mặt mình vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, cô đã quên mất là cục cưng của cô thông mình biết bao, hai mẹ con dựa vào nhau mà sống đã bảy năm rồi, chút ăn ý này làm sao không có.
“Giữ nguyên trạng?” Diệp Sâm chau mày, thầm bài xích cái ý tưởng này, anh muốn cùng con trai sớm tối bên nhau, đã để lỡ bảy năm của anh, thời gian sau này, anh không muốn lại để lỡ nữa.
Ninh Ninh gật đầu, điềm tĩnh nói: “Daddy có cuộc sống của mình, con và mami cũng có cuộc sống của mình, mọi người giữ nguyên trạng, con là con trai của daddy, đó là sự thật, nhưng con và mami muốn có cuộc sống bình lặng, không muốn bị người khác quấy rầy, daddy muốn gặp con, lúc nào cũng có thể đến, còn về việc khác, sau này hãy nói.”
“Không được.” Diệp Sâm phản đối, như vậy gọi gì là nhận nhau, có đứa con trai, với anh mà nói là một việc quan trọng biết bao nhiêu.
Trình An Nhã nhướn mày, đặt canh cá xuống, lau miệng nói: “Chủ tịch, vậy anh muốn thế nào?”
Anh đột nhiên trầm ngâm, đúng vậy, đi đến bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn những bệnh nhân đang đi dạo dưới lầu, không nói một lời, toàn thân toát ra một luồng khí lạnh lẽo đơn độc.
Trình An Nhã và Ninh Ninh nhìn nhau một cái, hai người cùng nhìn theo bóng lưng Diệp Sâm, không ai nói lời nào.
Một hồi lâu, Ninh Ninh mấp máy môi hỏi: “Daddy làm sao thế?”
Trình An Nhã cũng mấp máy môi trả lời: “Không biết.”
“Chúng ta như vậy có coi là bỏ rơi daddy không?” Ninh Ninh chầm chậm nói, có một chút cắn rứt nho nhỏ, lo lắng nhìn bóng dáng lạnh lùng của daddy.
Trình An Nhã nhìn khuôn hình trên môi con trai, trầm ngâm không nói.
Cho nên cô mới nói, nhận con trai là một việc rất phiền phức.
“Nếu như…” Giọng nói thấp trầm của Diệp Sâm theo gió bay tới, mang theo vài phần trang trọng, “…thôi vậy.”
Anh cười một cách quái dị, hai mẹ con vốn đang vểnh tai lên nghe anh phát biểu ý kiến, nghe thấy tiếng cười dựng tóc gáy như vậy, cả hai đồng thời mất đi nụ cười.
Trên mặt kính cửa sổ sáng bóng phản chiếu ánh mắt thâm trầm lạnh lùng của Diệp Sâm, chỉ trong một phút ngắn ngủi, anh đã nghĩ rất nhiều, bao gồm cả kết hôn. Anh rất muốn hỏi Trình An Nhã, nếu như cô có thể yêu anh, vậy thì kết hôn có được không, anh phát hiện bản thân không hề bài xích ý tưởng này, chỉ cần cô đồng ý. Nhưng những lời kiểu như cầu hôn khi đứng trước một Trình An Nhã lòng dạ đen tối ngông cuồng, anh không nói nên lời.
“Ninh Ninh, con không muốn làm con trai ta sao?” Diệp Sâm quay người lại, ánh mắt gắn chặt lên gương mặt ngây thơ của Ninh Ninh, “Daddy, rất thích Ninh Ninh.”
Ninh Ninh cười rất nhẹ, tinh nghịch nháy nháy mắt, “Cảm ơn daddy thích con, con cũng thích daddy.”
Gương mặt của Diệp Sâm như tuyết mùa đông chớm tan, cảm giác ấm áp, vui mừng nhảy nhót trong đôi mắt một cách không hề giấu giếm, ngũ quan tinh xảo giãn ra, cả người thêm vài phần hương vị của ánh nắng, không còn thâm trầm như trước nữa.
Trình An Nhã thầm nghĩ, hóa ra Diệp tam thiếu biến thái méo mó cũng có thể biến thành một cậu bé lớn rạng rỡ ánh mặt trời mà.
“Thế thì như vậy đi!”
Hết chương 7 ^^!
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Tiếp chương 7
Phần 7.3
Trình An Nhã bị anh kích động, trầm giọng nói: “ Vậy thì đúng thế rồi.”
“Thật sao?” Diệp Sâm thấp thỏm bất an xác nhận, thật sao, bọn họ từng yêu nhau?
Cô từng yêu anh, anh cũng từng yêu cô?”
Thật là như vậy sao?
Trình An Nhã nghiêng đầu, anh ta đúng là dai như đỉa mà, khi cô phát hiện ra ánh mắt vừa chờ đợi, vừa có chút hân hoan và ngỡ ngàng của anh, trái tim chợt như ngừng lại, bắt đầu cảm thấy tội lỗi.
Bây giờ cô chữa lại có kịp không?
“Đúng.” Trình An Nhã trầm giọng nói, mệt mỏi dựa vào tường, nói chuyện với anh ta giống như đá