
g Cẩm Thành chau chau mày: "Là ai? Sao không nhận điện thoại?" Còn chưa dứt lời, điện thoại Kê Thanh lại vang lên.
Kê Thanh chưa kịp tắt, điện thoại di động đã chuyển tới trong tay Phong Cẩm Thành, Phong Cẩm Thành nhìn chòng chọc cô một cái, đè xuống nút trả lời: "Này, tìm ai?"
Kê Thanh theo bản năng níu chặt váy trước ngực, nhìn anh không chớp mắt. . . . . "Này, tìm ai?" Phong Cẩm Thành hỏi lại lần nữa, ống nói bên kia liền cắt đứt, truyền đến tiếng máy bận ù ù.
Hai người dựa vào rất gần, qua loa, Kê Thanh cũng nghe được rõ ràng, gần như lập tức đoạt lại di động: "Tôi, điện thoại của tôi, sao anh lại tùy tiện nhận?"
Ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Phong Cẩm Thành, ngón tay thon dài đột nhiên nắm lấy cằm cô nâng lên, Kê Thanh có chút hoảng sợ quét qua mắt anh, chớp chớp rồi nhanh chóng hạ rèm mắt xuống, điệu bộ trốn tránh giống hệt khi xưa. . . . . .
Phong Cẩm Thành sở dĩ biết rất rõ biểu tình của Kê Thanh, anh hai năm qua sống cuộc sống như một hòa thượng, vợ chạy, anh thế nhưng lại như bị trúng tà, trong hai năm này, gần như mỗi ngày mỗi đêm, đều nhớ tới từng cái nhăn mày của vợ anh, từng vẻ mặt, từng ánh mắt, từng nụ cười. . . . . .
Mỗi một lần tăng lên nhiều như vậy, Phong Cẩm Thành phát hiện, thì ra cô vợ nhát như chuột trong trí nhớ, có vẻ mặt sinh động như vậy, khi chột dạ, không dám nhìn thẳng mắt anh, khi nói dối, lông mi sẽ run run di động, thư thái, tinh tế mềm nhũn lầm bầm hai tiếng, như thể muốn đòi mạng anh. . . . . .
Ánh mắt Phong Cẩm Thành xẹt qua gò má có chút đỏ ửng của cô, rơi xuống môi cô, màu hồng nhàn nhạt, mà mùi vị của nó. . . . . . Không có dấu hiệu nào báo trước, Phong Cẩm Thành không hề nghĩ ngợi, cúi đầu một cái, liền ngậm chặt màu phấn hồng trơn bóng kia . . . . . .
Hương thơm ấm áp, một mùi vị quen thuộc từ môi chui vào miệng, rồi đi qua
khoang miệng lay động vào trong tim, Phong Cẩm Thành giờ mới biết, mình
đến tột cùng nghĩ rất nhiều về cô gái này...
Anh gần như tham lam hút lấy hương vị đã lâu không gặp này, giống như
lữ nhân đói khát trong sa mạc, tìm được ốc đảo một đầu đâm vào hồ nước
trong lành, mút thỏa thích, rất có dư vị... Chỉ tiếc chưa được bao lâu,
chính xác mà nói, chẳng qua chỉ như một cái chớp mắt, liền bị tiếng
chuông điện thoại lần nữa vang lên cắt đứt.
Tiếng đinh linh linh, không chỉ cắt đứt dư vị của Phong Cẩm Thành, cũng lôi Kê Thanh từ trong mê man ra ngoài. Mặt cô có chút đỏ ửng, tay nhỏ
không ngừng đẩy người đàn ông trước mặt ra, hậu tri hậu giác phát hiện,
thì ra lực ảnh hưởng của anh đối với mình vẫn lớn như thế, lớn đến mức
khi anh tới gần, cô không có cách nào phản kháng.
Kê Thanh rất rõ, ngay từ đầu cô đã bị vây trong hoàn cảnh cực kì xấu.
Hôn nhân của hai người, cùng tình yêu trong đầu cô, không có một chút
liên hệ, mà tình yêu của Phong Cẩm Thành, căn bản có lẽ không tồn tại.
Trước kia thời điểm cô xem phim thần tượng khóc nức nở, nếu như bị Phong Cẩm Thành nhìn thấy, xuất phát từ phong độ cùng giáo dưỡng tốt đẹp, anh sẽ không nói gì, chỉ dùng một loại ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn cô.
Có lúc sẽ lườm một cái nhìn tình tiết máu chó đang được chiếu trên màn
hình TV lúc tám giờ, cuối cùng cau mày nói một tiếng: “Xem ti vi là để
giải trí vui vẻ, em một phen nước mắt nước mũi như vậy, làm mất đi tính
giải trí của nó, còn gì hay nữa”. Ba một tiếng, cầm điều khiển lên tắt
ti vi.
Kê Thanh còn nhớ rõ, mình ngay lập tức nhìn anh có chút ngạc nhiên,
dáng vẻ ngu ngốc nhưng cũng không nói được bất kì câu phản bác nào.
Người đàn ông này quá lí trí, chính bởi vì quá lí trí, đứng ở một vị trí cách biệt, mới có thể đem tất cả mọi chuyện nhận định rõ ràng.
Dùng lời Tử Thấm mà nói, gương mặt người đàn ông này lừa gạt người ta
mù quáng chết không đền mạng, ngoài cái túi da đẹp đẽ thì bên trong
không có chút gì thú vị. Người đàn ông này không lãng mạn, cũng không
dịu dàng, nhưng cô chính là yêu anh, hai năm sau đối mặt với anh, cô vẫn không có chút phần thắng nào.
Kê Thanh đứng lên, đẩy giá treo bình truyền nước biển, di chuyển sang
bên cạnh mấy bước, mới bắt máy: “Alo, dì Quách... Là tôi, Kê Thanh...”.
Điện thoại bên kia giống như thở nhẹ một hơi, vội vàng nói: “Là Tiểu Kê à! Dì còn tưởng gọi nhầm số, mới rồi có giọng đàn ông...”.
“Vâng... Là đồng nghiệp của tôi...”. Kê Thanh vụng về nói một câu.
Dì Quách cười một tiếng: “Dì hiểu, dì hiểu, thật ra dì cũng đã nói sớm
qua, cô còn trẻ xinh đẹp như thế, cũng nên tìm thêm một người, gánh nặng cũng ít một chút...”.
“Dì, Tiểu Tuyết xảy ra chuyện gì sao?”. Kê Thanh che chặt điện thoại, nhỏ giọng hỏi một câu.
“Không phải, không phải, tôi muốn nói với cô một tiếng. Chuyện là ngày
kia thằng cháu tôi ở quê cưới vợ, tôi phải về nhà ông bà một chuyến, về
hai ngày rồi lại lên. Tiểu Tuyết bên này...”.
“A!”. Kê Thanh đáp ứng một tiếng: “Dì cứ yên tâm về! Tôi sẽ sắp xếp, vâng! Được... Cám ơn... Hẹn gặp lại...”. Kê Thanh cúp điện thoại, vừa quay đầu lại, phát hiện Phong Cẩm Thành ngồi
vị trí vừa rồi của cô, bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt vừa nhạt vừa lạnh. Kê
Thanh không tự ch