
inh đẹp không?”
Tống An Thần lúc ấy đang giải đề toán, bị Nhất Thế quấy nhiễu, đành bất đắc dĩ
ngẩng đầu lên nhìn nữ sinh mới chuyển tới, nhất thời sửng sốt, vẻ mặt giống như
trông thấy quỷ. Nhất Thế buồn bực, lấy tay thúc cậu một cái.
Tống An Thần đáp: “Rất xinh.”
Không phải vì quá mức xinh đẹp nên tưởng gặp quỷ chứ? Nghĩ như vậy, trong lòng
Nhất Thế rất khó chịu.
Phía trên bục, Lâm Nhược Hàm thoải mái giới thiệu. Cô bạn từ thủ đô về quê, sở
trường khiêu vũ, đã từng đoạt giải thưởng, còn biết đàn dương cầm. Nhất Thế càng
nghe càng rầu rĩ. Đây đúng là kiểu con gái trời sinh khiến người ta phải ghen tị,
trong khi cô cái gì cũng không biết, ngoài ăn ra chỉ có ăn. Cô cũng từng học vẽ
được vài năm, nhưng mà kết quả dở dở ương ương, nửa thầy nửa thợ; không giống
như Lâm Nhược Hàm, luyện đàn thành thục, còn giành được giải thưởng khiêu vũ.
Hồi đó, thành phố bọn họ ở còn chưa mở rộng. Người từ thủ đô chuyển đến, lại là
mỹ nhân đa tài đa nghệ như Lâm Nhược Hàm liền nhanh chóng trở thành tâm điểm.
Thầy giáo sắp xếp cô ta ngồi phía sau Nhất Thế, nhìn cô ước chừng cao hơn Nhất
Thế nửa cái đầu.
Ngồi cùng bàn với Lâm Nhược Hàm là một con mọt sách chính hiệu. Tuy cũng có
hứng thú với mấy lời đồn thổi về Lâm Nhược Hàm nhưng lòng dạ cậu bạn lại hoàn
toàn đặt hết vào sách vở nên cũng không có phản ứng gì nhiều. Trái lại bạn học
nam nữ chung quanh rất hưng phấn tới bắt chuyện và làm quen với cô ta, mà Lâm
Nhược Hàm cũng rất thân thiện đáp lại.
Xem đi, xem đi, người ta vừa xinh đẹp vừa thân thiện lại có tài, đúng là áp lực rất
lớn mà. Nhất Thế vốn cũng không quan tâm, nhưng cô ta lại cố tình dụ dỗ bạn thân
Tống An Thần của cô, điều này làm cô cực kỳ khó chịu.
Bọn họ câu đầu tiên nghe qua giống như đã thân nhau từ trước, cô ta chọt chọt vào
lưng Tống An Thần: “Anh An Thần, buổi tối đạp xe đưa em về nhà được không?”
Mặt Tống An Thần lập tức xanh mét, cậu quay mặt nhìn Lâm Nhược Hàm: “Đã nói
rồi, không được gọi tôi là anh.”
Lâm Nhược Hàm chỉ le lưỡi, cười cười một cách khả ái. Nhất Thế không dám quay
đầu, xuyên qua ánh nắng chiều chạng vạng nhìn thấy vẻ mặt bực mình của Tống An
Thần. Thấy thế làm cô cao hứng suốt mấy tiết liền.
Hỏi cô vì sao cao hứng? Ngẫm lại, có một người bạn thân ngoại hình số một, thành
tích cũng cao nhất, tuy tính tình không phải tốt nhất nhưng cũng có tiếng là dịu
dàng ôn nhu, cô có thể khờ khạo không động lòng sao?
Không sai, Diệp Nhất Thế thích Tống An Thần từ lâu rồi. Lúc còn đóng bỉm đi mẫu
giáo thì cùng dắt tay nhau, tới tận lúc vào trung học cũng cùng cưỡi chung một
chiếc xe đạp về nhà. Sớm chiều ở chung như thế, bạn học xung quanh nghiễm nhiên
xem cả hai là một đôi. Mặc dù mỗi lần Tống An Thần nghe lời đồn đều hơi nhíu mi
nhưng cũng không lên tiếng bác bỏ, cho nên mọi người đều nghĩ là cậu ngầm chấp
nhận rồi.
Nhất Thế cũng muốn hỏi, lại sợ nếu hỏi ra sẽ rất xấu hổ. Cuối cùng cứ mặc kệ để
quan hệ thanh mai trúc mã trở nên mập mờ, tóm lại là không biết thế nào mới phải.
Nguyên bản thế giới chỉ có hai người, đột nhiên lại lòi ra một người thứ ba. Cái cô
công chúa luôn gọi anh An Thần này, anh An Thần nọ sau mỗi giờ tự học kết thúc
liền bám sau xe Tống An Thần, chơi xấu nhất quyết đòi ngồi trên xe của Tống An
Thần.
Nhất Thế đứng một bên, thấy mình không khác bóng đèn là mấy. Thấy Tống An
Thần cự nự một hồi cuối cùng cũng thỏa hiệp, Nhất Thế trong lòng khó chịu đạp xe
theo phía sau bọn họ.
Lâm Nhược Hàm ngồi phía sau xe Tống An Thần vẻ mặt vui vẻ, thân thiện vẫy tay
gọi Nhất Thế: “Chị Nhất Thế, đạp theo nhanh chút đi.”
Trong mắt Nhất Thế, cô và Lâm Nhược Hàm không thân, điệu bộ vẫy tay hô to gọi
nhỏ này nhìn sao cũng thấy giống dương oai giễu võ hơn. Cô bĩu môi, thực không
tình nguyện theo sau bọn họ. Đợi tới lối rẽ, Tống An Thần ngừng xe, quay đầu nói
với Nhất Thế: “Nhất Thế, cùng tớ đưa Nhược Hàm về nha!”
Nhược Hàm, kêu thân thiết quá nhỉ!
Nhất Thế khinh khỉnh nhìn cậu: “Tớ không rảnh làm bóng đèn đâu!” Dứt lời liền
đạp xe về trước. Cô không dám quay đầu lại, đạp xe như điên về nhà.
Lúc ấy hai nhà cùng chuyển đến chung cư Phượng Sơn, vẫn như trước làm hàng
xóm của nhau. Nhất Thế kỳ thực không thích về nhà, có cảm giác không giống một
gia đình. Mẹ cô bị ung thư dạ dày, đang nằm điều trị trong bệnh viện. Ba vừa đi làm
vừa chăm sóc mẹ, Nhất Thế còn phải đi học cho nên về nhà chỉ có một mình cô.
Cô về nhà, cô đơn ngồi trên sô pha, mờ mịt ôm lấy đầu gối, đờ đẫn nhìn căn nhà
trống trải. Trước giờ chỉ nghe chuyện công chúa hạnh phúc không may trở thành
công chúa bất hạnh, còn cô chẳng những là công chúa bất hạnh còn bị hoàng tử bỏ
rơi. Nghĩ vậy làm Nhất Thế rất buồn bực, không kìm được liền cúi đầu khóc.
Không biết khóc bao lâu đến nỗi mệt mỏi ngủ quên, mãi đến lúc có tiếng đập cửa
đánh thức cô dậy. Cô đi ra mở cửa, thấy Tống An Thần đang thở hồng hộc, nhìn cô
cười ngốc nghếch.
Nhất Thế thấy cậu liền tức giận, vươn tay định đóng cửa, bị Tống An Thần cản lại.
“Cậu muốn làm gì?” Nhất Thế hỏi.
Tống An Thần thở gấp nhìn cô: “Cậu tức giận