
i này mà gặp nhau đi.”
Ánh mắt
Thiên Thiên rơi trên bụng Hoàng hậu, quả nhiên thấy bụng nàng hơi nhô ra, nàng
lại nhìn Tiêu Thành Mộ, hắn chỉ cung kính hành lễ: “Đa tạ nương nương.”
Trong
Ngự hoa viên, Hoàng đế và Hoàng hậu đi phía trước, Thiên Thiên và Tiêu Thành Mộ
theo sau từ xa, hai người đều không nói lời nào, so với hai người vừa nói vừa
cười phía trước thật là một trời một vực. Đi một hồi lâu Tiêu Thành Mộ mới
buông một câu: “Sức khỏe có tốt không?”
Thiên
Thiên ngoan ngoãn gật đầu.
“Nếu có
yêu cầu gì cứ bảo người trong phủ đi làm.”
Nàng
tiếp tục gật đầu.
Tiêu
Thành Mộ thường ngày ít nói, lúc này nói vài câu thôi đã hết lời, Thiên Thiên
nắm lấy tay hắn, viết nhẹ trong lòng bàn tay: “Tường quân ở bên ngoài nhất định
phải giữ gìn sức khỏe, như vậy Thiên Thiên mới có thể yên lòng.” Ngón tay nàng
nhẹ vạch trong lòng bàn tay chai cứng, giống như móng mèo, khiến lòng bàn tay
hắn hơi ngứa. Cô nương này chưa từng có bất kỳ biểu hiện yếu đuối nào trước mặt
hắn, nhưng bộ dạng cứ luôn mỉm cười này khiến hắn vô tình nảy sinh luyến tiếc.
Tiêu
Thành Mộ mấp máy miệng nhưng còn chưa nói thì bỗng nghe phía trước huyên náo,
có thị hệ hô lớn “Bảo vệ Hoàng thượng! Có thích khách!” Sắc mặt Tiêu Thành Mộ
trầm xuống, gần như lập tức đẩy tay Thiên Thiên ra bước tới hai bước, lúc này
hắn mới quay đầu hét lớn: “Tìm một chỗ an toàn trốn đi!”
Thiên
Thiên ngây ngốc nhìn bóng dáng hắn rời đi, cẩm nang luôn giấu trong áo còn chưa
kịp đưa cho hắn chỉ đành nằm yên trong tay.
Thị vệ
trước mặt bảo vệ Hoàng hậu vừa đánh vừa lui, Hoàng hậu hét lớn: “Tự ta biết tìm
chỗ trốn, các ngươi mau đi cầu viện quân.” Lời nàng chưa dứt thì một thanh đao
loang loáng từ không trung chém xuống, Hoàng hậu bị một thị vệ đẩy về phía sau,
thấy nàng sắp ngã xuống hồ, Thiên Thiên kéo tay Hoàng hậu, nhưng còn chưa đứng
vững thì nàng bị ai đó đẩy mạnh sau lưng, hai người cùng ngã xuống hồ.
Trước
mắt Thiên Thiên một mảng mơ hồ, bên tai yên ắng, bỗng nhiên nàng nghe thấy
tiếng nhảy xuống nước, đôi mắt mơ hồ dường như nhìn thấy một bóng người mặc huyền
y bơi về phía nàng.
Nàng
đưa tay ra muốn nắm lấy hắn. Nhưng bóng người đó lại ôm lấy một nữ nhân mặc áo
vàng. Y phục to rộng của nữ nhân kia nổi trên mặt nước giống như một con kim
phụng, cách nàng càng lúc càng xa.
Quan hệ
giữa họ khi xưa người như nàng vốn không thể chen vào.
Thiên
Thiên, xanh biếc* như một ngọn thủy thảo…
*Thiên:
màu xanh lục biếc
Tiêu
Thành Mộ kéo Hoàng hậu lên bờ, lúc này thích khách đã bị diệt, cung nhân vội
vàng đỡ lấy Hoàng hậu, bỗng có một thị vệ ngập ngừng nói: “Tướng quân… thị
thiếp của ngài còn chưa lên.”
Tiêu
Thành Mộ khựng lại, sắc mặt lập tức trắng bệch: “Ngươi nói gì?”
“Vừa
rồi… Hoàng hậu nương nương và thị thiếp của ngài cùng rơi xuống nước, nô tài
tưởng ngài nhìn thấy rồi…”
Tiêu
Thành Mộ lại lao xuống, hắn tìm một hồi mới thấy Thiên Thiên dưới đáy nước, hôm
nay nàng mặc y phục màu lục, Tiêu Thành Mộ gần như không nhìn thấy nàng. Chân
nàng bị thủy thảo níu chặt, khi Tiêu Thành Mộ bứt được thủy thảo đưa nàng lên
bờ thì sắc mặt Thiên Thiên đã xanh đen.
Nàng
hầu như không còn hơi thở, Tiêu Thành Mộ ấn vào ngực nàng, dùng lực mạnh đến
nỗi như muốn ấn vỡ xương ngực Thiên Thiên, cuối cùng nàng phun ra một ngụm
nước, không ngừng ho khan.
Tiêu
Thành Mộ thở phào nhẹ nhõm, giống như đánh thắng một trận, ngón tay hắn vẫn còn
đang run rẩy, suýt chút nữa… suýt chút nữa là nàng chết rồi, còn mang cả đứa
con của hắn.
Thiên
Thiên ôm bụng, một tay nắm chặt áo Tiêu Thành Mộ, cổ họng nàng phát ra âm thanh
mơ hồ, giống như tiếng ô ô của động vật nhỏ. Tiêu Thành Mộ nhìn lệ châu tuôn
rơi trong mắt nàng, bỗng nhiên hắn ý thức được điều gì đó, đầu hắn lập tức
trống rỗng.
Thiên
Thiên cong người, dưới vạt áo ướt đẫm của nàng, một dòng máu đỏ từ từ chảy ra.
“A a…” Nàng chỉ có thể phát ra những từ ngữ không rõ ràng như vậy cùng với nước
mắt, đây là cách duy nhất để nàng phát tiết bi thương.
Ngón
tay yếu ớt bóp chặt lấy y phục hắn, Tiêu Thành Mộ hoảng hốt ôm nàng vào lòng,
sờ đầu nàng, hết lần này đến lần khác nói: “Thiên Thiên, đừng sợ. Thiên Thiên
đừng sợ.”
Nhưng
khóe miệng hắn lại đang không ngừng run rẩy.
Đây là
lần đầu tiên Tiêu Thành Mộ cảm thấy mình có lỗi với một người, cảm thấy áy náy
đến đau đớn.
Đứa bé
mất rồi.
Sau khi
Thiên Thiên tỉnh lại thì nghe Tiêu Thành Mộ khàn giọng cho nàng biết sự thật
này. Nàng không có phản ứng gì mạnh, chỉ gật đầu như thường lệ, nhưng Tiêu
Thành Một lại đưa lòng bàn tay đến trước mặt nàng nói: “Nếu nàng muốn nói gì
thì nói đi.”
Thiên
Thiên im lặng hồi lâu mới viết vào tay hắn hai chữ “Tướng quân”, ngón tay nàng
run run trong tay Tiêu Thành Mộ hồi lâu rồi lại viết: “Xin đừng áy náy.”
Nàng
sống không nhiều nhưng cũng biết hai chữ “Thiên mệnh”, có những thứ không giành
được, không giật được, có được hay không toàn nhờ duyên cả, mất đi chẳng qua
cũng là mệnh thôi.
“Xin lỗi.”
Tiêu Thành Mộ im lặng hồi lâu rồi trầm giọng nói: “Nếu bây giờ nàng muốn rời
khỏi Tướn