
rễ
cây um tùm lặng lẽ chiếm cứ nơi đó, thân cây thẳng đứng, cành khô tỏa ra bốn
phía, bày ra một tư thế thê lương. Có thể tưởng tượng được lúc cây dung này còn
sống thì ở đây là một mảng bóng râm.
*Cây
Banyan
Bạch
Quỷ bước lên một rễ cây lớn, đến bên thân cây thô to, nàng sờ thân cây cụp mắt,
thần sắc khó đoán.
Nguyện
vọng nhiều năm cuối cùng hôm nay đã có thể kết liễu, nàng không biết mình nên
có biểu hiện gì.
Yên
lặng đứng một hồi, nàng lấy trong tay áo ra cây bút lông đã thu một trăm con
quỷ, dùng nó nhẹ viết chữ “Sống” lên thân cây. Chữ viết không thấy dấu vết này
lập tức phát ra tia sáng dịu nhẹ, thân Bách quỷ bút nứt ra một đường, sau một
tiếng vang giòn, cây bút trong tay Bạch quỷ hóa thành tro bụi theo gió bay đi,
phiêu lãng không thấy tăm tích, còn chữ “Sống” từ từ chìm vào trong thân cây,
cây dung như đã chết này dường như có mầm sống mùa xuân, trên cành khô từ từ
đâm chồi, mầm sống tỏa vào trong đất. Như được một cơn mưa tắm gột, chướng khí
nồng đậm trên núi tan hết, mặt đất mọc đầy hoa cỏ xanh mướt, cả ngọn La Phù sơn
như có sức sống mới.
Ngẩng
đầu nhìn cây dung cành lá sum xuê, ký ức xa xưa bị phong tỏa trong đầu Bạch Quỷ
như được cởi bỏ muôn ngàn lớp khóa, hiển hiện rõ rệt trong đầu nàng, rất nhiều
năm trước, nàng và Dung Hề gặp nhau tại đây.
Lúc đó
toàn thân nàng đầy máu, mặt tràn ngập sát khí, hắn lại bạch y phiêu dật, môi
điểm nụ cười.
“Nào,
ta bảo vệ nàng.”
Đức
phật cho nàng Bách quỷ bút nói rằng, nguyện vọng duy nhất Bách quỷ bút không
thể thực hiện, đó là không thể khiến người chết sống lại. Sinh tử là chuyện
thiên kinh địa nghĩa, không ai có thể làm trái. Cho dù kẻ mà nàng muốn sống lại
không phải là người mà là thần minh, sơn thần.
Bạch
Quỷ dựng một ngôi nhà nhỏ bên cây dung lớn rồi ở đó. Ngày ngày ở bên cây dung
chờ nó hóa linh*.
*Có
linh hồn.
Sau khi
hết bôn ba tứ phương, bận rộn thu thập chấp niệm, cuộc sống của Bạch Quỷ đột
nhiên trở nên thanh nhàn, nàng bắt đầu thường nhớ lại quá khứ, nàng và Dung Hề
gặp gỡ, quen biết, rồi cuối cùng sinh tử cách biệt.
Lúc đó
sau khi Dung Hề vì cứu nàng mà chôn thân biển lửa, Bạch Quỷ cảm thấy cuộc sống
không còn ý nghĩa nữa, nhưng sau khi thu được một trăm con quỷ, một trăm loại
chấp niệm, nàng quay đầu nhìn lại, đau khổ và tình yêu kia đã hóa thành mây
khói.
Nàng ở
La Phù sơn nhưng không còn cố chấp việc gặp lại Dung Hề, nhưng đời này của nàng
cũng không cầu mong gì nữa.
Sau khi
Bách quỷ bút biến mất, sinh mạng của nàng cũng bắt đầu chầm chậm trôi đi, mười
năm, hai mươi năm, ba mươi năm. Đối với nàng xưa kia, thời gian chỉ là một cái
búng tay, nhưng bây giờ thời gian lại khắc trên thân thể nàng những dấu vết
không thể xóa nhòa. Nhìn mình ngày một già đi, cây dung cũng chưa từng có hiện
tượng sinh ra một Sơn thần.
Bạch
Quỷ biết, muốn La Phù sơn vừa mới khôi phục linh khí lại sinh ra Sơn thần thì
có lẽ phải chờ thêm một trăm năm, ngàn năm, vạn năm, thậm chí vĩnh viễn cũng không
chờ được. Nàng không có sinh mạng vĩnh hằng, chỉ đành lặng lẽ chờ đợi, nhưng
chờ đợi ít ra cũng là một thứ hi vọng.
Đối với
nàng thì chờ đợi đã không còn ý nghĩa đơn giản là muốn gặp Dung Hề nữa.
Mỗi một
bình minh hoàng hôn, xuân hạ thu đông mỗi năm trong mắt nàng đều có vẻ đẹp khác
nhau. Lúc này nàng mới hiểu lúc Dung Hề biến mất khi xưa đã nói với nàng “Hãy
sống tiếp cho thật tốt” rốt cuộc ẩn chứa ý gì. Thì ra nam nhân ôn văn nho nhã
đó nhìn thấu được nàng đến vậy.
Năm này
qua năm nọ, câu chuyện về một bà lão trên La Phù sơn đã bị người dưới núi lan
truyền loạn xạ. Bạch Quỷ vẫn mỗi ngày ngồi trên ghế dựa* trong sân thưởng thức
cảnh sắc của trời đất, nhưng sinh mạng rồi cũng có lúc tận.
*Cái
ghế có thể lắc tới lắc lui
Một
buổi chiều rực nắng, Bạch Quỷ trên ghế dựa trong sân từ từ nhắm mắt, bỗng nhiên
dường như nàng thấy có một đứa trẻ từ trên cây dung nhảy xuống, nó chạy đến bên
cạnh nàng ngó nghiêng một hồi rồi hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao luôn ở bên cạnh
ta?”
Bạch
Quỷ cười nhẹ: “Nếu ngươi thấy bà lão này phiền phức thì sau này ta không ở bên
ngươi nữa có được không?”
Cậu bé
nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Ngươi cứ ở bên ta đi, không sao hết.”
“Nghỉ
một lúc thôi.” Giọng Bạch Quỷ từ từ thấp dần, “Bao nhiêu năm rồi, hãy để ta
nghỉ một lúc, rồi đổi thành một hình dáng khác đến thăm ngươi.”
Thế
giới dần tối.
Nhưng
cũng may là trời đất nhân từ, hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của nàng.
Trăm
năm sau.
Bạch
Nha toàn thân đầy máu chạy vào La Phù sơn, đường lên núi gian nan cuối cùng cũng
tới đỉnh, nàng thấy dưới cây dung già có một căn nhà gỗ cũ nát. Lòng nàng chấn
động, có một cảm giác quen thuộc đến kì lạ.
Người
truy sát sau lưng nàng không biết đã mất dạng từ lúc nào. Bạch Nha hiếu kỳ đi
vào khoảng sân được hàng rào gỗ bao bọc, cứ thêm một bước thì cảm giác quen
thuộc lại càng mạnh mẽ hơn, đi đến trước căn nhà, còn chưa đẩy cửa vào trong
thì sau lưng truyền đến giọng nam nhân:
“Nàng
về rồi à.”
Bạch
Nha kinh ngạc quay người lại, thấy một nam nhân áo t