
nh thanh tĩnh nơi này, bắt đầu hưng phấn bắt tay vào việc dựng
nhà cửa, vườn tược.
Nhưng nỗi nhớ nhung với Trầm Thiên Thu thì cứ y như nước tràn hồ, có ngăn thế nào cũng
không ngăn được. Nàng biết còn có rất nhiều việc chờ cha và Hồng thúc xử lí, bọn họ không
thể rời khỏi mọi người trong lúc này được, nhưng nàng không có cách nào đợi thêm nữa, cho
nên sau khi báo cáo với cha, nàng liền tự mình đi đến Bách Độc cốc.
Nghĩ đến chỉ cần xuyên qua lớp khói độc này, liền có thể gặp được cái người ngày nhớ đêm
mong kia, Bạch Tiểu Mộc không chút do dự nuốt viên giải độc đan , đi vào trong làn khói
độc.
Nàng đã không thèm lo nghĩ tại sao mới quen biết Trầm Thiên Thu ngắn ngủi có mấy ngày,
mà nàng lại có cảm giác sâu đậm mãnh liệt với hắn như vậy, bây giờ nàng chỉ biết, nàng
muốn gặp hắn, nàng muốn hỏi hắn tại sao lại vứt bỏ nàng không từ mà biệt.
Sương trắng rất dày, nàng cẩn thận đi từ từ, mới không khỏi đụng trúng cây, hoặc là không
cẩn thận đạp phải vũng vùn.
Lúc sau, hô hấp dần trở nên nặng nề, ngực thắt chặt khiến cho nàng cảm thấy sắp không thở
nổi nữa, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống không ngừng, ý thức cũng dần mê man. Chết rồi,
không phải nàng trúng chướng khí rồi đấy chứ?
Nhưng rõ ràng nàng đã nuốt giải độc đan rồi mà, sao lại không có tác dụng gì vậy? Chẳng lẽ
giải độc đan này không thể hóa giải độc của chướng khí?
Nuốt thêm một viên nữa là được chứ gì, trước lúc ra khỏi cửa, Hồng thúc bảo nàng mang
thêm mấy viên bên người, nàng vội vã lấy thêm một viên nữa rồi nuốt xuống.
Nhưng tình trạng mê man không những không cải thiện, nàng bắt đầu cảm thấy tứ chi mềm
nhũn, toàn thân vô lực, ngực cứ như có người lấy dùi gõ vào vậy, đau đớn từng cơn.
Bạch Tiểu Mộc cảm thấy mình sắp ngất đi, miễn cưỡng ngước mắt nhìn quanh bốn phía,
nàng đã đi khá lâu, nhưng trước mắt vẫn là một mảnh trắng xóa, không biết bây giờ mình
đang ở nơi nào.
Nàng bắt đầu hoang mang. Nàng không muốn chết ở đây! Nàng đến là vì muốn gặp Trầm
Thiên Thu, sao có thể trước khi chưa gặp được hắn lại chết không không minh bạch vậy được
chứ?
Nàng sốt ruột dùng hết tất cả sức lực để gọi: ―Trầm Thiên Thu, chàng mau ra đây! Nhưng
tiếng nói thốt ra thì lại yếu xìu.
Nàng không bỏ cuộc gọi tiếp: ―Trầm Thiên Thu, chàng mau ra đây đi, chàng mà không ra
nữa…ta sẽ, ta sẽ, mất mạng đó!
Cái âm thanh như muỗi kêu ấy, e rằng chỉ có bản thân nàng mới nghe được.
Nàng không thể ngất xỉu ở đây, cho dù là bò, nàng cũng phải bò đến Bách Độc cốc để gặp
hắn.
Hít một hơi, Bạch Tiểu Mộc dùng sức di chuyển bước chân, nhưng cái thân thể yếu ớt lại đi
rất chậm rất chậm, cuối cùng ngay đến hai chân cũng đứng không vững nữa, cả người nằm bò
ra đất.
Nàng thở dốc nặng nề, dốc hết sức bò lên phía trước, giờ đây nàng gắng chống đỡ để mình
khỏi ngất xỉu, nàng biết, nếu như ngất ở đây, nhất định sống không nổi.
Không! Nàng muốn gặp Trầm Thiên Thu, nàng vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói với hắn,
cho nên tuyệt đối không để ngã xuống tại đây.
Cả tay lẫn chân, gắng sức động đậy từng chút từng chút.
Bỗng nhiên, có gì đó thọc đầu nàng.
―Ê, lúc nãy cô đang gọi Trầm Thiên Thu đó hả?
Có người đang nói chuyện với nàng sao? Bạch Tiểu Mộc hồ nghi hơi hơi ngẩng đầu, không
thấy ai hết. Chết rồi, không phải nàng trúng độc quá nặng, xuất hiện ảo giác rồi đấy chứ?
Không được, nàng phải nhanh một chút, chỉ cần xuyên qua lớp khói độc này, là có thể gặp
được Trầm Thiên Thu rồi. Nghĩ vậy, nàng cúi đầu xuống, tiếp tục vùi đầu bò đi.
Đầu lại bị cái gì đó thọc vài cái, nàng nghi hoặc ngẩng đầu lên nữa, vẫn chẳng thấy gì cả.
―Ngu ngốc, tôi ở đây nè, cô đang nhìn đâu thế hả?
Nàng nương theo tiếng nói, từ từ quay về bên trái phía sau, mới phát hiện là một nhánh cây
thọc nàng, sau đó ánh mắt từ từ di chuyển lên phía trên, phát hiện có người đang ngồi trên
một cành cây khều nàng.
Bạch Tiểu Mộc chóng mặt cực kì, không có cách nào nhìn rõ mặt hắn, chỉ có thể mơ hồ từ
giọng nói trầm thấp của hắn mà nghe ra được người trước mắt này là đàn ông.
―Huynh…là người thật à? Hay là ảo giác của nàng?
―Tôi không phải người chẳng lẽ mà ma. Ngữ khí người đó hơi bực bội.
Nàng nghe vậy cả mừng: ―Huynh thật sự là người, không phải ảo giác của tôi? Thế huynh,
huynh có thể dẫn tôi vào Bách Độc cốc không? Nàng nghĩ người này xuất hiện ở đây, nói
không chừng là người của Bách Độc cốc, trong lòng không khỏi nhen nhóm một tia hi vọng.
Người kia chẳng thèm để ý tới yêu cầu của nàng, cầm nhánh cây tiếp tục khều mặt nàng.
―Lời ban nãy tôi hỏi cô còn chưa trả lời, mới nãy cô đang gọi Trầm Thiên Thu hả? Nhĩ lực
của y rất tốt, cho nên dù cho âm thanh đó rất nhỏ, y vẫn nghe thấy, cho nên mới tò mò đến
xem thử, kết quả thấy một cô gái đang bò dưới đất giống như cẩu vậy. Chậc, xấu quá!
―Đúng, là tôi, huynh dẫn tôi đi gặp Trầm Thiên Thu được không? Tôi muốn tìm huynh ấy.
―Cô tìm hắn làm gì? Y không ngừng lấy nhánh cây khều mặt nàng, thấy nàng đau phải né
tránh, y vui vẻ cười khà khà.
―Tôi, tôi…muốn trước tiên mắng huynh ấy một trận, sau đó hỏi huynh ấy tại sao không từ mà
biệ