
.
- Ai bảo thế chứ! – Em cúi xuống, tay vê vê đồng xu.
- Hừ! Em không trả lời vậy để anh đoán nhé.
Tôi vốn rất thích cái trò này, đoán đôi khi cũng là một cách thể hiện sự suy luận logic.
- Em đang bị thất tình? – Tôi hỏi nửa đùa nửa thật?
- .... – Em lắc đầu. Vậy là tôi đoán sai rồi, mặc dù tôi nghĩ khả năng này dễ xảy ra nhất.
- Vậy do gia đình có vấn đề đúng không?
- ... – Em lại lắc đầu. Suy luận này của tôi cũng sai nốt, Mà cũng phải, em không phải là cô bé hơi tí là bỏ nhà ra đi.
- Anh chịu rồi, em nói đi – Tôi cố gắng hỏi em thêm lần nữa.
Đáp lại tôi chỉ là sự im lặng, đôi mắt em lại đã trở về sự buồn bã ban đầu, như khi tôi gặp em. Đôi mắt biết nói chăng? Tôi không biết nữa? Chỉ là sự cảm nhận. Khi tôi đang cân nhắc có nên hỏi em là em buồn vì điều gì thì đột nhiên em ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi ban đầu cũng định quay đi vì có hơi chút giật mình, nhưng tôi lại bị thu hút bởi đôi mắt ấy, nó xoáy thẳng vào tôi, tôi nhìn sâu vào trong đó, nhưng lần này sự buồn bã đã không còn nữa, thay vào đó là sự kiên định.
- Em muốn một lần làm trái với những gì em thường làm? – Em trả lời rành rọt
- Là sao? Anh không hiểu? – Tôi hỏi lại nhưng vẫn không thể rời đôi mắt ấy
- Là làm bất cứ những gì có thể. Như xưa nay em luôn chọn lề phải mà đi vậy. – Em trả lời
- Nghĩa là...
- Cảm nhận những điều lạ, đi chơi với một người đàn ông lạ.. – Em nói mà không để tôi nói hết câu.
Như một sự vô thức, nhìn thẳng vào mắt em tôi như con tàu bị đắm trong đó mà không thể thoát ra, bàn tay tôi không cần sự chỉ đạo cũng não bộ cũng tự nhiên đưa lên vuốt vài sợi tóc còn vương trên trán em. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào em một cách thoải mái như vậy. Đôi lông mày hơi xếch, làn tóc đen , đôi môi đỏ hình trái tim, gò má hơi cao, làn da trắng ngần trên khuân mặt hình trái xoan làm em đẹp lạ kỳ..
- Còn... – Tôi định hỏi “còn gì nữa không” nhưng khi chữ “còn” chưa phát hết ra khỏi môi thì em đã cướp lời tôi.
- Và để hôn một người đàn ông lạ
Khỏi phải nói các bạn biết tôi sửng sốt, à không choáng váng đến mức nào. Mặc dù khi biết em đồng ý đi với tôi chuyến này, lại chỉ đi có hai người, hơn nữa những hành động của em như ôm tôi hay đơn giản chỉ là mặc chiếc quần đùi ngắn khoe làn da trắng ngần của em thì một người với gần 30 tuổi đầu có thể biết được rằng em cũng có ý muốn gì đó bật đèn xanh, chí ít thì cũng phải là màu lục nhạt.
Nhưng giờ đây tôi đang á khẩu, hoàn toàn câm lặng và nhìn em, đôi mắt buồn kiên định vẫn đang nhìn thẳng vào tôi. À tôi thấy nó từ từ khép lại, bản năng con người tôi lúc này trỗi dậy trước sức sống của em, những hình ảnh lúc này khi em còn làm điệu vũ trong phòng tắm lại hiển hiện, thôi thúc tôi phải thực hiện cái quyền chiếm hữu đầy nhục cảm này. Tôi chẳng còn nghĩ được gì nữa, mà có nghĩ được gì khi tôi nào có điều khiển được bản thân. Khi mắt em từ từ khép lại thì cũng là lúc khoảng cách giữa tôi và em được rút ngắn lại dần.
Tôi nhẹ nhàng như xưa nay vốn vậy. Chẳng biết tại sao khi mọi người hôn thì hay nhắm mắt, còn tôi thì muốn được nhìn thật kỹ khuân mặt của người kia. Đôi mắt buồn với hàng lông mi dài tự nhiên trước mắt, tôi nghe thấy cả hơi thở dồn dập của em với sự hồi hộp, đôi môi đỏ hơi run run, cánh mũi phập phồng, mùi cơ thể từ cần cổ cao và đôi tai nhỏ trắng xinh xông lên chiếm lĩnh tôi. Môi tôi và em đã chạm vào nhau – Một cảm giác đê mê ngọt ngào đến lạ.
Đây không phải lần đầu tiên tôi hôn ai đó, và chắc chắn cũng không phải là lần cuối cùng. Nhưng cảm giác khi hôn em, sự run rẩy của em làm tôi cũng run rẩy theo, tôi muốn ngộp thở. Rất nhanh thôi mặc dù còn đầy thèm muốn tôi khẽ rời đôi môi em ra. Cảm giác khi vặn người hôn em cũng làm cho tôi hơi mỏi. Em cúi người nhìn xuống, ngượng ngùng như một cô gái mới lớn khi cảm giác kiên định lúc đầu đã biến mất.
- Môi em thật mềm lắm – Phải một lúc tôi mới có thể nói, nhẹ nhàng.
Ưm.. Em không nói gì. Chỉ có tiếng ưm thật khẽ, như kiểu em định nói gì nhưng lại thôi. Em khẽ dựa đầu vào vai tôi, mắt nhìn xa xăm vô định. Tôi cũng muốn hỏi em, nhưng cũng lại thôi, kệ em mượn lấy bờ vai ở đó. Cơn nhục cảm của tôi cũng dần dần kìm hãm lại, tôi vòng tay ra ôm lấy vai em, kéo em vào chặt hơn như sợ em rơi mất. Em nhỏ bé nhưng thật cô đơn, đó là điều tôi cảm thấy. Khi tôi còn đang mải ngắm mái tóc em, tận hưởng mùi hương em thì em bỗng nói:
- Mình chơi nữa không anh? tay em rời tôi mà lại cầm lấy đồng xu, mỉm cười.
Tôi bật cười về cái sự trẻ con này, vừa nãy còn hôn nhau, giờ đang nằm trong lòng người ta mà lại hỏi câu chả liên quan đến thế. Tôi ôm em chặt hơn chút nữa và cũng mỉm cười với em.
- Em vẫn muốn chơi à?
- Nếu anh muốn thì mình chơi cũng được mà.
- Rõ là em vừa kêu anh chơi nhé, giờ lại đổ thừa. Em vẫn muốn hỏi anh điều gì nữa à? – Tôi hỏi em nghi ngờ.
- Có chứ! Em đang muốn hỏi mà – Em nheo mắt.
- Thế thì khỏi cần tung đồng xu nữa, em hỏi đi anh trả lời liền – Tôi chán với trò xu với chiêng này rồi.
- Vậy để em hỏi nhé
- Ừ em hỏi đi
- Anh có muốn hôn em nữa không?
Tôi nghiêm nghị người l