Teya Salat
Bạn Đồng Hành

Bạn Đồng Hành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326992

Bình chọn: 8.5.00/10/699 lượt.

i giúp tôi yên tâm hơn. Tôi quay người ôm em vào lòng, rồi nâng cằm em lên đặt lên đó một nụ hôn dài, môi tôi ngậm lại kéo môi dưới của em ra kêu bựt một tiếng.

Tôi bật cười còn Bảo Hân xấu hổ đập đập tay vào ngực tôi. Ôm em một chút tôi thì thầm vào tai em ngọt ngào.

- Dậy thôi! Chúng ta còn có nửa ngày thôi đấy.

Phải rồi, còn đúng có nửa ngày vì tôi với Bảo Hân đã nằm ở đây đến tận gần trưa. Trời sáng bảnh và không khí dịu dịu không nóng không lạnh hứa hẹn sẽ là một tiết trời tuyệt hảo cho một buổi đi chơi.

Tôi và Bảo Hân vui vẻ như đôi tình nhân cùng nhau đi ăn KFC thay cho buổi trưa. Sau đó em lại khoác tay tôi và chúng tôi đi xem film tại megastar, rồi lại cùng nhau đi dạo công viên Thủ Lệ, nơi tôi chỉ và chơi đùa với em, tôi luôn muốn ngắm những con vật mà. Cuối cùng tôi với em chọn cho mình món bún bò Huế của O Xuân, một nơi khá ngon mà tôi biết từ lâu nhưng phải cả năm nay không đến rồi.

- Bún này ngon quá nhỉ - Bảo Hân cười khi cố nốt miếng cuối cùng của tô bún to vật

- Ừ! Ngày xưa anh cũng hay đến nơi này – Tôi thở dài

- Cùng với.... – Bảo Hân định hỏi tôi nhưng tự dưng im bặt.

Tôi không nói nữa, nhắc tới đôi khi tim tôi lại đau lên một tiếng. Nãy giờ nhìn Bảo Hân ăn ngon lành tô bún mà tôi cũng thấy vui vui. Tôi không biết làm thế này có đúng hay không nhưng hình như tôi đang muốn dòng đời đẩy tôi đi vậy, tôi cũng không quan tâm tới bất cứ thứ gì nữa, hãy cứ để cho bản năng chi phối mình.

- Giờ mình bật điện thoại anh nhé – Bảo Hân hỏi tôi.

- Ừ. Có lẽ nên vậy, chúng ta mất tích cũng lâu rồi.

- Ừm

Tôi thấy nét thoáng buồn từ phía Bảo Hân toát ra trong tiếng ừm nhỏ nhẹ. Ừ mà thôi vậy, đến lúc rồi.

Bảo Hân bật điện thoại của mình lên. Như là trớ trêu của số phận vậy tôi thấy số thằng Bảo ngay lập tức hiên lên.

A Bảo calling......

Bảo Hân hơi giật mình nhưng cũng bấm máy và nghe.

- Alô! Anh Bảo à

- Em ở đâu vậy? có ở cùng thằng H không? – Tôi nghe rõ tiếng của thằng Bảo đang hét lên trong điện thoại đầy lo lắng

Bảo Hân rụt rè khi nghe tiếng của thằng Bảo lo lắng như vậy trong điện thoại.

Tôi nháy mắt cho Bảo hân thì thầm thật nhỏ

- Nói em đang ở nhà ấy.

Bảo Hân nghe lời tôi trả lời rành rọt.

- Em sắp về tới nhà rồi. Anh đang ở đâu vậy? – Bảo Hân hỏi lại.

Thằng Bảo thở phào có vẻ nhẹ nhõm hơn. Tôi ghé sát vào Bảo Hân và nghe rõ hơn tiếng thằng Bảo.

- Vậy em có thấy thằng H đâu không? Tối qua hai đứa em tự dưng đi đâu mất tiêu, gọi cũng không liên lạc được? Bọn em đi đâu vậy?

Bảo Hân ghé mắt nhìn tôi rồi trả lời với thằng Bảo.

- Hôm qua em đã nhắn cho anh rồi mà, em với anh H đi có việc tiếp đối tác của công ty gấp, họ cần xem một số dự án của công ty mình. Sau đó em về thôi quên sạc điện thoại? Anh không gọi được cho anh H à?

- À Không. Anh không gọi được cho hai đứa em nên lo lắng quá, hôm qua không thấy nó về nhà.

- Em chỉ đi cùng anh ấy một lúc thôi rồi về, anh thử gọi lại cho anh ấy xem.

- Ừ! Để anh gọi, chút nữa anh qua nhà đưa xe cho em để mai em còn đi làm nhé – Giọng Bảo nhát gừng.

- Vâng, anh cứ qua đi, em về bây giờ đây - Bảo Hân mỉm cười, giọng trở lại bình thường hơn chút.

- Ừ vậy anh qua luôn đây.....mà em ăn cơm chưa? – Thằng Bảo ngập ngừng hỏi

- Em đang ăn cùng bạn nè, giờ về luôn – Bảo Hân khúc khích.

- Ừ... thôi vậy... anh qua luôn đây – Bảo có vẻ thất vọng

- Vâng.

Bảo Hân mỉm cười ngắt điện thoại.

- Nghe giọng thì anh ấy chưa biết gì đâu

- Ừ - Tôi thở phào

- Thôi em về luôn đây không anh ấy đợi – Bảo Hân lưu luyến quay sang nhìn tôi.

- Ừ! Em về đi, mai gặp nhé – Tôi trả lời.

Nhìn dáng Bảo Hân lặng lẽ lên xe taxi đi về, tôi lại chìm trong những suy nghĩ. Thở dài ngao ngán tôi thực sự chưa muốn làm gì hết lúc này. Đi bộ trên đường lúc lâu tôi lại rẽ vào quán trà đá và cho mình ngắm những dòng người qua lại.

Đầu óc trống rỗng, tôi giở điện thoại ra định xem tin nhắn nhưng thôi kệ, chẳng muốn biết thêm cái gì nữa Chị trà đá rất ngạc nhiên khi tôi đưa chiếc điện thoại cho chị sau khi bỏ sim ra vứt đi.

- Sao lại đưa chị? – Chị ta hỏi

- Em tặng thôi, chả cần nữa. – Tôi cười

- Ơ... – Chị ta ngạc nhiên

- Coi như ngày lộc của chị đi, về tặng con hay ai cũng được, em chỉ cần ly trà và vài điếu thuốc miễn phí – Tôi cười lớn.

Bà chị nhìn tôi như người hành tinh lạ, nhưng chắc có lộc thì tội gì không cầm, mấy khi gặp một thằng điên như tôi chứ. Tôi cầm bao thuốc của chị đưa và lững thững đi trên đường vô định.

Hà Nội vẫn thế, từng mảnh đời bon chen xô bồ, không lúc nào là ngớt tiếng còi xe inh tai nhức óc, những con người cáu kỉnh gắt gỏng chen nhau từng mét một trong giờ tan tầm. Tôi nhìn họ phì cười và tự nghĩ rằng sao họ lại phải khổ như vậy? Sao không biết vui với những gì mình đang có mà phải vội vã? Phải dồn mình vào những trách nhiệm, nghĩa vụ của của đời mà rốt cục cũng sẽ chỉ là hư vô..

Tôi cứ thế đi bộ cả chục km về nhà, lúc này đã hơn 9h tối rồi. Tôi vẫn chưa muốn bước vào đó? Nhưng mà tại sao nhỉ? tại sao tôi phải hèn kém như thế chứ? Kệ đời..

- Anh H? – Giọng Quỳnh Thy hốt hoảng sau lưng tôi.

Tôi quay lại nhìn vẻ mặt lo lắng của Quỳ