Old school Swatch Watches
Bạn Đồng Hành

Bạn Đồng Hành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327061

Bình chọn: 7.00/10/706 lượt.

u ngồi ở vị trí anh thì em thích Bim hơn – Tôi cười.

- Ừ! Haha – Sếp cười

Sếp Anh giờ trong mắt tôi không còn vẻ lạnh lùng và khoảng cách như ngày đầu nữa, khá thoải mái và vui vẻ.

Lúc này điện thoại của tôi lại đột nhiên có tin nhắn, , chẳng lẽ là của.... tôi bật mở ra xem nhưng không phải. Tin nhắn của vợ tôi.

Vợ: “Tôi đã chuyển 150tr là 1 nửa số tiền tiết kiệm vào tài khoản riêng của anh. Anh kiểm tra nếu chưa nhận được thì báo tôi”

Tôi nở trên môi một nụ cười lạnh. Sòng phẳng gớm, tôi nghĩ. Dù sao thì chúng tôi cũng đi đến bước đường cùng rồi, lại đang hết tiền nữa, may thật.

Sếp anh hơi ngó tôi cái rồi lại tập trung vào lái xe.

- Hình như cậu có gì đó không vui? – Sếp hỏi nhỏ

- Không có gì đâu sếp, chuyện linh tinh ấy mà.

- Ừm. – Sếp hơi thở dài.

Tôi chẳng nói gì, chỉ càm thấy lòng trống rộng và cổ họng khô khốc.

- Tôi thường không quan tâm đến chuyện riêng của người khác nhưng hình như Chiến có biết cậu.

- Tôi không quen anh ta – Tôi lạnh lùng

- A

Sếp Anh hơi bật ra tiếng nhỏ trong cổ họng rồi im lặng quan sát vẻ mặt của tôi. Chắc hiện giờ vẻ mặt tôi hơi đanh lại nhưng tôi cũng chẳng thể làm nào khác hơn, tôi nhìn chăm chăm vào phía trước như một kẻ bất cần đời.

Sếp im lặng dẫn tôi đi gặp một người bạn. Anh này được sếp giới thiệu tên là H, trùng với tên tôi nhưng là một chuyên gia đầu ngành về tài chính, nói là bạn nhưng hơn chúng tôi tới gần 20 tuổi.

- Các anh đã nghĩ tới phương án cổ phần hóa chưa?

Ông ta nói khi nghe sếp Anh nói xong về tình trạng công ty. Tôi và sếp Anh ngớ người khi quay ra nhìn nhau.

- Nhưng cổ phần hóa thì phải định giá, rồi phải minh bạch hóa thông tin, rồi... thường thì người ta cổ phần hóa khi cần vốn rót đầu tư chứ để tránh... thì.. – Tôi ngập ngừng.

- Tôi đâu nói lên sàn đâu, chỉ cần các anh xin được cơ chế cho phép cổ phần hóa công ty và chọn đối tác chiến lược tôi có thể giới thiệu cho các anh vài mối. Việc này đối với Tiến Anh tôi nghĩ là quá dễ - Ông ta quay sang nhìn Tiến Anh mỉm cười.

Tiến Anh trầm ngâm một lúc rồi đánh trống lảng sang chuyện khác, chúng tôi ngồi ăn cơm và uống cafe không thề đả động gì đến công việc nữa. Riêng việc này tôi nghĩ Tiến Anh khá giỏi, anh ta hỏi ông H từ việc con du học cho đến chọn ngành rồi cả việc vợ ông ấy và ông H nên ăn gì để giữ sức khỏe nữa.

- Việc cổ phần hóa sếp nghĩ sao? – Tôi hỏi khi chúng tôi lên xe đi về công ty.

- Không nghĩ nữa – Sếp lạnh nhạt.

Tôi im lặng không nói gì nữa. Chúng tôi về công ty thì cũng mới chỉ có 2h hơn. Bảo Hân nhìn chúng tôi mỉm cười, khẽ nháy mắt với em một cái tôi lại chui tọt vào phòng mình.

Buổi chiều buồn và cũng mất hứng làm việc, tôi ngồi chịu trận đành nhắn tin cho Bảo Hân qua skype, mặc dù em ngay ở ngoài cửa phòng tôi

Tôi: “anh thèm cafe :)”

Bảo Hân: “em pha anh ra ngoài lấy nhé”

Tôi: “mang vào phòng cho anh đi”

Bảo Hân: “Không, sợ lắm”

Tôi: “Sợ gì chư” – Tôi trêu

Bảo Hân: “Còn hỏi nữa, mà trưa nay em ăn cùng anh Bảo”

Tôi: “Sao? Có chuyện gì không?”

Bảo Hân: “Chẳng có gì, nhưng trông anh ấy buồn lắm”

Tôi: “Bảo nó buồn à? Chuyện gì em biết không?”

Bảo Hân: “Em không biết, anh ấy chẳng nói gì”

Tôi: “Hay tại nó thích em nhỉ?”

Bảo Hân: “Chắc không phải đâu..”

Tôi: “Em nghĩ Bảo biết chuyện anh em mình không?”

Bảo Hân: “Chắc không biết, mà nếu biết cũng chẳng sao”

Tôi: “Em không sợ ư?”

Bảo Hân: “Có gì mà em phải sợ chứ?”

Tôi: “Anh có vợ rồi” – Tôi type dòng này thản nhiên

Bảo Hân: “Em không cần biết, mà người đó không phải là vợ anh”

Tôi: “Sao em lại nói thế? Vợ thật đấy” – Tôi nhoẻn cười

Bảo Hân: “Nếu là vợ sẽ không bao giờ như thế..”

Tôi: “Nhưng vẫn là vợ anh”

Bảo Hân: “Vợ hay chồng, chỉ là một cái tên gọi, cái quan trọng thì anh và chị đã không còn” – Bảo Hân vẫn đang typing.

Tôi: “Em tự tin vậy sao?” – Tôi ngắt ngang.

Bảo Hân: “to live is to fight mà anh” – Bảo Hân ngừng gõ đợi tôi trả lời xong mới type dòng này, kèm theo là một biểu tượng mặt cười.

Tôi: “Vậy em muốn làm vợ anh không?” – Tôi hỏi

Tôi thấy trên màn hình máy tính Bảo Hân cứ đang typing rồi lại dừng, rồi lại typing, rồi lại dừng.. Sau rồi em nói:

Bảo Hân: “là vợ cũng được, không cũng chẳng sao, chỉ cần anh quan tâm đến em là đủ rồi”

Tôi bật cười, gõ lại dòng trả lời Bảo Hân:

Tôi: “Em ngây thơ quá, nhưng anh thích em vì điều đó” – Sau rồi tôi gõ tiếp Tôi: “Anh không hứa làm cho em hạnh phúc đâu”

Bảo Hân: “Hạnh phúc là do con người ta tự cảm nhận, không phải cố làm là được, em đang hạnh phúc rồi”

Bảo Hân trả lời tôi rất nhanh làm tôi cảm thấy trong lòng có chút gì đó hối lỗi, chỉ một chút thôi rồi qua thật nhanh, đàn bà luôn là thế mà, lời nói cũng chỉ là lời nói mà thôi..

Bảo Hân: “tối nay anh rỗi không?” – Bảo Hân hỏi

Tôi: “Anh bận mất rồi, để mai đi”

Bảo Hân: “Anh bận gì thế?”

Tôi: “Em hỏi làm gì, thôi anh làm việc đây” – Tôi lạnh lùng.

Bảo Hân: “Ừm, anh làm việc đi”

Có vẻ cảm nhận có vẻ gì đó cam chịu trong lời này nhưng mà thôi mặc kệ, cũng đơn giản, đàn bà thường thế với người đàn ông đầu tiên của đời họ, không lạ bởi vì tôi đã quá quen rồi.

Buổi chiều khi vừa dắt x