80s toys - Atari. I still have
Bạn Đồng Hành

Bạn Đồng Hành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325744

Bình chọn: 10.00/10/574 lượt.

Tôi ngạc nhiên

Tôi linh cảm thấy có điều gì đó trong em, giọng em hoàn toàn ráo hoảnh, tôi chán nản không muốn tiếp tục câu chuyện nữa, tôi cũng phần nào đoán ra cái cách em đi cùng tôi. Thoáng trầm mặc và thất vọng tôi khẽ thở dài, cảm thấy có điều gì đó đau nhói trong tim. Nhưng hình như em đoán ra cảm xúc của tôi, ánh mắt của em lại nhìn tôi trở nên trìu mến.

- Anh biết tại sao em yêu anh không?

- Lời yêu hình như quá dễ nhỉ?

Tôi trả lời bằng một câu hỏi châm chọc, cũng cảm thấy hình như mình hơi quá hay sao.. Em dường lại không để ý tới lời của tôi, vẫn tríu mến cả trong ánh nhìn và giọng nói, khẽ ôm lấy tay tôi.

- Em đã nói là định mệnh mà.

- Thế nào là định mệnh chứ? - Thoáng chốc im lặng rồi tôi tự dưng bật ra câu hỏi.

- Anh còn nhớ anh đã đăng mẩu tin đó không? - Em hỏi lại tôi

- Nhớ! - Cảm xúc trong tôi dần dần lấy lại.

- Anh lấy ních là Suongmo....

- Ừ..

- Em đã rất thích cái nick đó của anh - Khả Vân cười

- Vậy sao? - Tôi thất vọng

- Số điện thoại của anh lại có 4 số cuối trùng với ngày sinh và năm sinh của em.

Quả thực vậy ư? Tôi chẳng để ý nữa, cái số đó là số rác tôi hay dùng để gọi điện, khi nào hết tiền tôi lại vứt nó đi để mua sim khác. Chậc! Tôi lại không nghĩ nó trùng hợp như vậy?

- Vì thế nên em đã nhắn cho anh?

- Vâng! Thực ra em đã thích anh ngay từ lần chúng mình uống cafe, ở anh có nét gì đó rất quen thuộc và an toàn em không lý giải được. Em nhận lời đi với anh hôm đó luôn

- Hì! Mặc dù biết chuyện gì sẽ xảy ra ư? - Tôi cảm thấy vui hơn và bắt đâu trêu em

- Không phải! - Em lắc đầu nguây nguẩy

- Ơ... sao? - Tôi lại ngạc nhiên

- Kể cả không thích thì em vẫn có thể ngủ với anh - Khả Vân thở hắt ra

- Ơ.. - Tôi chỉ kịp ơ một tiếng rồi im lặng.

- Anh nhớ không? - Khả Vân lại quay sang tôi

- Nhớ gì cơ? - Tôi có chút gì đó hơi ngỡ ngàng.

- Khi em khóc và anh ôm em ngủ ấy

- Ừ! - Tôi cố mỉm cười

- Em đã cảm thấy vô cùng ấm cúng, em thấy anh thân thuộc lắm, thật đấy. Có lẽ em thực sự yêu anh từ lúc ấy!

- Em đã hiểu gì về anh đâu - Tôi cảm thấy hơi hối hận

- Em không cần biết, em cảm nhận được, vậy là đủ rồi - Khả Vân lúc cái đầu.

- Ừm... - Tôi cố nén tiếng thở dài.

- Anh có thấy thế không?

- Có - Tôi trả lời

- Thấy chưa! Em đã bảo là định mệnh mà. Tự dưng nó đưa anh với em gặp nhau - Khả Vân cầm bàn tay tôi, nắm chặt.

- Ưm. Định mệnh.

Tôi chưa bao giờ bị tiếng sét ái tình cả, các mối tình của tôi đều từ những việc gần gũi mà thành. Không phủ nhận là tôi đã thích em ngay lần đầu tiên, cô gái bé nhỏ này hình như cô độc quá, giống như tôi vậy, đó là điều chúng tôi cảm thấy đồng cảm từ nhau chăng? Có thể nhưng tôi và hình như cả em nữa hình như đang cố gắng để làm cho nhau bớt cô đơn, lãnh cảm. Là định mệnh chăng? Nếu thế thì... tôi chẳng biết nữa.

- Tình cảm quá, hì - Tiếng Minh vang lên sau lưng chúng tôi.

Minh đang dựa vào cột sau của chòi cá tự lúc nào, nhìn chúng tôi đầy ẩn ý

Tôi và Khả Vân giật mình quay lại. Khả Vân khẽ buông tay tôi ra nhoẻn miệng cười:

- Anh đến lâu chưa?

- Kịp để chưa nghe thấy gì! - Mình cười

Tôi và Khả Vân chữa ngượng bằng cách cười hì hì, quả thật chẳng biết nói gì lúc này. Minh nhìn chúng tôi cười ái ngại.

- Đùa đấy! anh vừa mới ra thôi, em không mặc thêm áo khoác vào cho ấm - Minh tỏ vẻ quan tâm.

- Mát mà, chả lạnh mấy - Khả Vân cười

- Hay mình mang bình trà ra đây ngồi nhé - Minh gợi ý

- Vậy em vào pha cho

- Thôi cho anh cafe ấy - Tôi chẳng thích uống trà lắm, chỉ thích thứ đồ uống đăng đắng này thôi.

- Có cafe trên tủ ấy, em vào lấy đi, tiện mặc luôn áo vào nhé - Minh bảo với Khả Vân.

- Vâng

Khả Vân nhanh chóng chạy đi. Trời tối mịt mù, hơi sương hay mây làm cho chẳng có ánh trăng hay vì sao nào sáng được cả, chỉ toàn là bóng đêm. Minh nhìn tôi chăm chú

- Vậy là anh và Khả Vân mới yêu nhau?

- Ừm - Tôi trả lời

- Ra vậy - Minh cười nhạt

Điệu cười làm tôi cảm thấy hơi khó chịu, cảm giác nhàn nhạt trong miệng khiến tôi cảm thấy có chén rượu thì tốt hơn.

- Rốt cục cậu là gì của Khả Vân?

- Chỉ là một người anh thôi - Minh lạnh lùng với tôi hỏi

- Thật vậy à? - Tôi nhếch mép

- Ừ! Nhưng Khả Vân rất quan trọng với tôi - Minh hờ hững

- Quan trọng vậy sao? - Tôi vẫn chưa bỏ được kiểu cười nửa miệng trên môi.

Minh không nói gì, thực ra chả quan tâm đến thái độ hay điều tôi đang nói thì đúng hơn, anh ta tỏ ra hờ hững mắt chăm chú nhìn xuống mặt hồ hình như đang suy nghĩ điều gì ghê lắm.

- Anh đã hiểu gì về Khả Vân nào? - Đột nhiên anh ta ngẩng lên giọng hơi đanh lại một chú, như tra hỏi.

- Đủ để hiểu

Tôi trả lời cộc lốc. Minh lắc lắc cái đầu ra chiều không đồng ý lắm. Anh ta quay hẳn người lại, đôi mắt xoáy thẳng vào tôi khiến tôi cảm thấy hơi chột dạ.

- Thứ nhất tôi nhắc lại cho anh biết là Khả Vân rất quan trọng với tôi, tôi không tha thứ cho ai làm Khả Vân phải đau khổ - Minh gằn giọng đối với tôi.

- Cậu cũng yêu Khả Vân à? - Tôi cố lạnh lùng lại phản ứng

- Không phải!

- Vậy cậu lại phải quan tâm cơ chứ?

- Khả Vân đã chịu quá nhiều đau khổ rồi, tôi không cho phép ai làm nó đau khổ hơn nữa.

- Thật à? - Tôi