Bạn Đồng Hành

Bạn Đồng Hành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326305

Bình chọn: 7.5.00/10/630 lượt.

iêu. Một lúc sau khi im lặng tự nhiên nó lại hỏi tôi:

- Anh thấy chị Bảo Hân thế nào?

- Thì xinh, sang... Nói chung là được

- Thế anh có thích chị ấy không?

Nó làm tôi không uống nổi bia, tôi vừa cho lên miệng phải đặt ngay xuống lừ mắt nhìn nó.

- Mày đừng có linh tinh, tao chỉ quý thôi

- Có thật không? – Nó nghi ngờ nhìn tôi, khuân mặt đã trở nên ửng đỏ vì bia.

- Mẹ! Tao mà thích Bảo Hân thì đâu đến lượt giới thiệu cho thằng ế của mày.

Tôi tức mình tu một phát hết cả cốc bia. Quỳnh Thy cũng đưa cốc bia lên miệng uống nhưng vẫn nheo nheo mắt nhìn tôi, xem thái độ của tôi như thế nào?

- Thế giờ anh thích ai?

- Tao á?

- Vâng, chả lẽ hỏi con ma nào ở đây

Tôi khẽ rùng mình với cái ví von của con ranh con này, nó cái gì cũng nghĩ ra được. Tôi tự rót cho mình đầy cốc bia.

- Anh nói đi chứ - Quỳnh Thy giục

- Ờ. tao thích...

Điện thoại để dưới chân rung lên bần bật.

“Khả Vân calling....”

Thoáng chút lưỡng lự tôi cầm máy lên chưa tính nghe ngay. Làm sao Khả Vân có thể biết số điện thoại của tôi mà gọi nhỉ? Thật lạ. Tôi chưa bao giờ gọi cho em bằng số này, hôm qua cũng tính nói cho em biết nhưng con bé Quỳnh Thy làm cuộc gọi chúng tôi phải bỏ dở giữa chừng nên cuối cùng tôi cũng chưa kịp đưa cho Khả Vân số điện thoại chính của tôi.

Quỳnh Thy tự mình uống cốc bia rồi nheo nheo mắt nhìn tôi đầy ẩn ý:

- Ai gọi anh mà trầm tư thế?

Tôi vẫn đang cầm máy tần ngần. Cuối cùng thì mặc kệ, tôi bấm nút màu xanh và trả lời em.

- Alo

- Ngạc nhiên chưa. Hi hi.

Giọng Khả Vân vui vẻ, tếu táo phía bên kia đầu dây.

- Hì! Sao biết số này của anh? – Tôi cười hỏi Khả Vân

- Thế mới hay chứ! Em chẳng nói đâu nhé – Khả Vân

- Anh sẽ phải truy ra, đây gọi là xâm phạm thông tin cá nhân – Tôi giở giọng ra trêu em

- Xì! Thách anh đấy nhé – Khả Vân giọng vẫn tươi vui

- Hì! biết rồi, sao tự dưng lại gọi cho anh thế – Tôi cười

- Thì nhớ anh, nhớ anh không gọi được sao? – Giọng Khả Vân xịu hẳn lại.

- Được chứ, anh có bảo không được đâu – Tôi vỗ về Khả Vân.

- Thế anh có nhớ em không? Nói nhớ em đi – Khả Vân nũng nịu.

Tôi ngó sang bên kia thấy Quỳnh Thy vẫn đang uống bia, khuân mặt nhìn ra phía khác tỏ vẻ chả quan tâm gì. Tôi ý nhị đứng dậy đi ra phía cửa sổ. Nhìn ra những ánh đèn xa xa của một thành phố đang chuẩn bị về đêm. Ước gì có em ở đây nhỉ? Tôi muốn có em ở bên mình.

- Anh nhớ em! Thực sự nhớ em – Tôi mỉm cười trả lời Khả Vân

- Còn gì nữa không? – Khả Vân cười khúc khích

- Và yêu em nữa – Tôi nhẹ nhàng

- Còn nữa chứ - Em vẫn không buông tha tôi nũng nịu.

- Muốn ôm em này – Tôi cười

- Chỉ thế thôi à?

- Hôn em nữa – Tôi nhăn nhở

- Eo! Đồ dê già, không chơi với anh nữa

Khả Vân rúc rích cười, tôi tưởng tượng em đang vui vẻ lắm. Tôi muốn gặp em thật

- Em đang ở đâu thế? - Tôi hỏi

- Dê già! Hỏi để làm gì chứ - Khả Vân đoán ra ý đồ đen tối của tôi

- Thì gặp em, hôn em chứ làm gì

- Khiếp. Chịu thôi – Khả Vân le lưỡi

- Thế thôi vậy nhé, anh cúp máy đây – Tôi giả vờ giận dỗi.

- Chưa gì đã giận kìa. Đểu thế - Khả Vân nũng nịu

- Thế em đang ở đâu nào? – Tôi hỏi cố

- Thì ở nhà chứ đâu. – Em cười

- Thế anh qua đón em nhé. – Tôi năn nỉ

- Không cần đâu! Em chuẩn bị đi bây giờ, Tí anh qua luôn nhé – Khả Vân nói nhanh

- Qua đâu cơ? – Tôi ngạc nhiên

- Đến chỗ cafe ở đường .... ấy. Em ở đấy luôn. Gặp anh lúc 8h30 nhé. Hi hi – Khả Vân mỉm cười.

- Rồi okie. gặp em ở đó luôn – Tôi vui mừng.

- À! Anh nhớ đưa cô bé ấy đi cùng nhé

Khả Vân đột nhiên nói, tôi sững người nhất thời chẳng hiểu tại sao cả.

- Cô bé nào cơ?

- Cô bé anh đang ở cùng nhà ấy. Đưa bé ấy đi cùng luôn cho vui. – Khả Vân cười cười

- Ơ sao em biết? – Tôi ngạc nhiên

- Biết chứ! Thôi gặp anh sau nhé. Em đi ăn đã, đói meo bụng rồi – Khả Vân le lưỡi.

- Rùi rùi.

Tôi cúp máy trong sự ngạc nhiên, hóa ra em biết khá nhiều về tôi mà tôi lại chẳng biết tí gì về em cả. Thật là... Tôi tự trách mình vô tâm quá. Gõ vào trán mình vài cái cho tỉnh tôi quay lại vào ăn tiếp thì suýt chút nữa va vào Quỳnh Thy, nó làm tôi giật cả mình.

- Mày làm gì sau lưng anh thế? – Tôi cáu

- Em cũng được đi hả? – Nó nhăn nhở chẳng trả lời câu hỏi của tôi.

- Mày mơ à? ở nhà mà uống hết chỗ bia này đi – Tôi lật kèo.

- Ơ! Anh này hay nhỉ? đi là đi chứ. He he – Nó cười

- Lắm chuyện. Thôi xuống ăn tiếp đi

Tôi không bao giờ giận được con bé này. Ngồi xuống tôi tu hết cốc bia rồi với tâm trạng phơi phới không hề có ý định uống thêm tí nào nữa. Quynh Thy nhìn tôi dom dom rồi hỏi.

- Chị vừa rồi là Khả Vân à?

- Ừ

- Tên hay ghê nhỉ? – Quỳnh Thy mỉm cười

- Thì sao đâu. Mày lắm chuyện quá, ăn cơm đi – Tôi lừ mắt nhìn nó

- Xí! hỏi tí mà đã cáu. Mà bồ mới của anh hả? – Nó chẳng hề sợ tôi chút nào, ngó thẳng mặt tôi mà hỏi nhỏ

- Ơ con này lắm chuyện nhỉ, có ăn nhanh không rồi còn đi. – Tôi quát nó

- Vậy là đúng rồi. Mà em được đi thật hả?

Quỳnh Thy vừa tặc lưỡi nhận định câu trước xong cái là câu sau ngay lập tức nhảy cẫng lên sung sướng. Chắc máu lên não hơi chậm, tôi nghĩ rồi cười một mình..

- Còn không ăn nhanh đi, sắp tới giờ rồi đấy.

- Chị hẹn anh mấy giờ?

- 8h30.


Lamborghini Huracán LP 610-4 t