Bạn Đồng Hành

Bạn Đồng Hành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326431

Bình chọn: 9.00/10/643 lượt.

anh rồi.

Nó giở giọng gọi Bảo Hân là bả luôn, nghe rất ngán ngẩm. Tôi lăn tăn suy nghĩ chả lẽ thật, nhưng vẫn còn nghi ngờ lắm.

- Mày..

Tôi đang định hỏi nó tiếp thì nó vẫy tay ra phía trên. Khả Vân từ trên bước xuống tiến về phía chúng tôi, vẻ mặt em rạng rỡ với bó hoa tươi không biết của ai tặng. Em đi nhanh về phía chúng tôi dường như vội vã.

- Bị lộ rồi hả? – Khả Vân quay sang cười với Quỳnh Thy

- Ừ

Quỳnh Thy tiu nghỉu với vẻ mặt ỉu xìu thừa nhận làm tôi thấy buồn cười. Khả Vân tươi cười ngồi cạnh tôi. Hơi thở và mùi vị quen thuộc không bị át bởi nước hoa thoang thoảng trong mũi tôi. Một cảm giác bấy lâu lại sống dậy khiến tim tôi lại đập nhanh hơn. Ước gì tôi có thể cùng em phi thẳng về nơi nào đó, nơi chỉ có tôi và em mà thôi

Anh ấy thông minh lắm đoán ra luôn – Quỳnh Thy thở hắt ra

- Chị cũng đoán thế nào em cũng nói mà. Hi hi – Khả Vân tươi cười

- Em có nói đâu, cố giữ nhưng không được – Quỳnh thy nhăn nhó

- Có làm sao đâu mà, hì! – Khả Vân nói.

Tôi nhìn ngắm hai cô gái. Một cô thì tinh nghịch, một cô thì dễ thương. Mỗi người một vẻ khiến lòng tôi rộn ràng, cảm xúc vui vẻ tràn đầy khiến tôi hạnh phúc. Nếu lúc nào cũng được như thế này thì tuyệt biết bao.

- Sao hai người biết nhau mà giấu anh – Tôi nhăn nhó

- Ai mà biết được với anh. Bọn em toàn bị động hết – Khả Vân cười

- Anh đúng là... – Tiếng Quỳnh Thy

- Đúng là sao? – Tôi hỏi lại, không hiểu lắm.

- Thì ai lại để chị ấy đi về một mình! – Quỳnh Thy trách tôi.

- Ơ! Đã kể hết với nhau rồi cơ à? – Tôi ngạc nhiên.

- Ha ha. Tất nhiên – Cả Quỳnh Thy và Khả Vân cùng đồng thanh nói.

Khả Vân và Quỳnh Thy cùng phá lên cười rồi giơ tay đập với nhau cái. Tôi nhăn nhó. Đúng là phụ nữ, thật khó có chuyện gì có thể để họ không chia sẻ với nhau.

- Em cũng nghe nói chuyện vợ chồng anh rồi, sao anh chẳng nói gì với em hết – Khả Vân trách tôi

- Thì...

Thật ra lúc đó tôi có gì mà nói đâu chứ. Tôi vẫn còn đang hy vọng vào một tia sáng mong manh, mong rằng khi tôi đi về phía nó sẽ là một cửa hang, mà thoát ra khỏi sẽ là một bầu trời xanh và rộng. Thật tiếc, tia sáng đó như ngọn nến trong gió rồi, tắt phụt một cách bình lặng mà chẳng thế kéo dài. Thở dài một tiếng tôi nắm chặt lấy tay em.

Khả Vân cũng siết chặt lấy bàn tay tôi tin cậy, ở bên em lòng tôi lại được bình an, thanh thản. Tôi lại có thể nói cười, lại được trở lại như ngày xưa lãng tử và mạnh mẽ, con người mà tôi hình như đã đánh mất cả năm nay.

- Khi chưa biết tới chuyện chị Khả Vân, em đã không thể chấp nhận được chuyện này – Quỳnh Thy giọng hơi tức giận.

- Thôi mà... – Khả Vân ngắt lời Quỳnh Thy, giọng dịu hiền

- Em hát rất hay.

Tôi nhìn thẳng vào Khả Vân trìu mến, một phần vì muốn ngắm em thêm lần nữa, một phần tránh để câu chuyện tiếp tục theo chủ đề này. Khả Vân khẽ mỉm cười, dựa đầu vào vai tôi.

- Hức! Em ghen tị quá. Oa oa – Quỳnh Thy lại kêu toáng lên làm trò

- Hi hi!

Tôi và Khả Vân cùng bật cười, cái con bé này lúc thì như người lớn, lúc lại như trẻ con, lúc nào cũng làm chúng tôi vui vẻ cả. Tôi thầm cảm ơn Quỳnh Thy nhiều lắm, mặc dù nói chuyện với nó bỗ bã nhưng tôi bên nó lúc nào cũng như thanh niên vậy.

- Thôi em đi đón anh Bảo đây – Quỳnh Thy tiếc rẻ.

- Ơ sao lại phải đi đón nó – Tôi ngạc nhiên.

- Đây này.

Quỳnh Thy dí cái điện thoại vào mặt tôi.

A Bảo hâm ế: “đến đón tao ngay”

Em vội gọi lại thì hóa ra anh ấy nhậu say bí tỉ ở đấy.

- Bảo bạn nó đưa về ấy

- Anh ấy chém gió là không cần, có gấu đưa về nhà – Quỳnh Thy nhăn nhó

Khả Vân cười hì hì. Cái thằng Bảo điên này đúng là không chừa cái tật sĩ lên, nó chẳng chém gió chuyện gì khác ngoài mấy cái chuyện gái gú này, rốt cục là nó phải đưa con bé Quỳnh Thy đi khắp nơi đến nỗi mấy người tôi nói là em gái họ chẳng tin. Mà cái con bé Quỳnh Thy này hình như cũng thích thế, đâm ra cả hai anh em đều ế chỏng vọng lên mà vẫn cứ nhăn nhăn nhở nhở.

- Thế thì đi đi, chút anh đi taxi về - Tôi ngán ngẩm.

- Chị Vân khắc đưa anh về, anh lo gì – Quỳnh Thy cười khì khì.

Khả Vân cười bẽn lẽn. Tôi cũng cười. Có lẽ đúng như tôi mong muốn lúc nãy, giờ này chúng tôi lại được ở bên nhau rồi.

Quỳnh Thy nhanh chóng xách túi lên rồi ra xe, tôi định ra tiễn nó nhưng nó lừ mắt ý nói phải ở lại với Khả Vân nên thôi. Khổ thế đấy, cái tính galant từ nhỏ của tôi không sửa được, nó thành bản năng rồi nên mấy cái việc giúp đỡ phụ nữ lại thành tự nhiên.

- Anh thế này lo nhiều em thích – Khả Vân trách móc nhưng vẻ mặt rõ đáng yêu.

- Hì! Quỳnh Thy là em gái anh chứ ai đâu! – Tôi cười giả lảng.

- Biết được nhé, Quỳnh Thy kể với em rồi đấy.

- Kể gì cơ? – Tôi giả vờ ngó lơ không biết gì

- Này thì tảng lờ này

Khả Vân nhéo vào sườn tôi một cái nhoi nhói. Cái véo quen thuộc không làm tôi đau mà làm tôi nhớ, lại nhớ những lúc rong ruổi trêu em em lại nhéo vào hông tôi. Tôi cười, vẻ mặt rạng ngời.

- Bị nhéo mà còn cười được – Khả Vân nói

- Thì nhớ mà – Tôi cười

- Nhớ gì chứ! không thây đau à? – Khả Vân bẽn lẽn

- Thì nhớ lúc trên đường, em nhéo anh thế nào này, nhớ tất

- Eo! Nhớ gì chả nhớ lại đi nhớ cái nhéo – Khả Vân bụm miệng cười

-


Pair of Vintage Old School Fru