Bán Dực

Bán Dực

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324381

Bình chọn: 7.00/10/438 lượt.

ản. Bốn thành viên, chơi đàn điện tử là Tả Thừa Tịch, tay bối tư tên Lee, còn tay trống là Copy. Hát chính kiêm đàn guitar là BLOOD. Anh ta là người ưu tú nhất. Lại là người sáng tác ca khúc. BLOOD là linh hồn cả nhóm… Nhưng hình như không có ai biết rõ tên thật của anh ta…”

Lời nói của bà còn chưa dứt, tôi liền chạy vội ra ngoài.

Lái xe máy, nhanh chóng đi về phía tòa nhà cao trọc trời kia.

Cô gái đưa cho tôi đĩa CD. Mặt trên có chữ viết của Cố Mạc Tu.

Không để ý tới ánh mắt người khác. Lục thùng rác trong một thời gian dài.

Mặt bìa CD đen trắng, người con trai thanh lịch mà hoàn mĩ nhàn nhạt mỉm cười. Ngón tay đặt lên hai cái nhẫn, một cái là cánh chim bạc, một cái là giá chữ thập.

Hốc mắt tôi đỏ lên.

Cầm lấy đĩa CD, chà lau sạch sẽ, nâng lên ngực.

Bạn đã bao giờ yêu một người đến ngay cả trái tim đều trở nên vỡ vụn chưa?

Như vậy bây giờ, người kia còn ở bên cạnh bạn sao?

Tôi ôm TV, dáng vóc tiều tụy hôn người con trai trên màn hình.

A! Cố Mạc Tu, anh chính là tín ngưỡng của tôi.

Tôi trở thành fans trung thành của BAD BLOOD.

Mỗi ngày ngoài giờ làm việc, niềm vui lớn nhất là cùng dì thảo luận về bọn họ, nghe bọn họ ca hát.

Dì cũng rất kỳ quái, bà nói: “Mạc Mạc từ khi nào thích bọn họ? Ta nhớ rằng trước kia con không có hứng thú với mấy thứ này!”

Tôi cười mà không đáp, ánh mắt chăm chú khóa trên người con trai phát ra ánh hào quang chói lóa kia.

“Nhưng, bọn họ thật sự rất đẹp trai đúng không! Nhất là anh chàng hát chính, thật sự mê người muốn chết!”

Tôi gật gật đầu. Đáy lòng dâng lên một sự kiêu ngạo khó hiểu.

Anh là của tôi.

Thê lương tạm biệt, nhưng tôi đã thỏa lòng.

Tất cả đều tốt, tối thiểu tôi không cần phải xuyên qua thân thể người khác để tìm kiếm bóng dáng của anh. Tối thiểu khi tôi nghĩ đến anh, có thể nhìn thấy anh trên TV.

Những năm gần đây, ý định liều lĩnh đi tìm anh không chỉ một lần xuất hiện trong đầu. Thế nhưng đến cuối cùng, vẫn bị lý trí cùng sự khiếp đảm trong tôi ngăn lại.

Từ cái ngày Liên Thực chết, cuộc sống của tôi như sụp đổ.

Tôi không hề quên có một khoảng thời gian trước đó Cố Mạc Tu cũng nói với tôi những lời tương tự: “Anh yêu em, yêu đến mức muốn giết em.”

Tôi cũng không sợ chết. Tôi chỉ sợ hãi Cố Mạc Tu vì tôi mà bị hủy diệt.

Vì cuộc sống của anh, nhất định phải có một người bước ra khỏi cuộc sống của người kia, tôi lựa chọn ra đi.

Cái loại cảm tình dị dạng này có một ngày nhất định sẽ mang lại thảm họa.

“Mạc Mạc, phiền toái con đến công ty 0 đưa hộ mấy suất cơm!”

“Không thành vấn đề! Đưa cho con.”

“Thật sự vất vả cho con, mỗi lần đều phải phiền toái con như vậy!”

“Dì nói gì vậy chứ, đây là công việc của con!” Sải bước ra xe máy, chạy băng băng mà đi.

Cười nhạo tòa nhà cao trọc trời, sự suy đồi của thành phố.

Thế giới đến khi nào mới chấm dứt đây? Tôi thật sự muốn hủy diệt toàn bộ thế giới này.

Tòa nhà cao trọc trời, treo áp phích BAD BLOOD cực lớn.

Bốn người con trai đẹp đẽ đứng chung một chỗ, ánh mắt đều lạnh lùng.

Tôi hít sâu một ngụm: “Hôm nay cần phải cố gắng lên.”

Đi vào tổ công tác kia, gõ cửa.

Không có người mở cửa.

Nhẹ nhàng đẩy cửa, mở ra.

Đi vào, mở rộng tầm mắt.

Căn phòng lớn chật ních đủ loại người.

Chuyên viên hóa trang, thợ làm tóc tóc, nhà tạo mẫu đi đi lại lại. Điện thoại vang lên không ngừng, người quản lý luôn tay lau mồ hôi, đứng một bên tiếp điện thoại: “Phải, bọn họ chuẩn bị một chút sẽ ngay lập tức ra diễn…”

“Xin chào… Xin hỏi…” Tôi gõ cửa, nhắc nhở bọn họ có người đến đây.

Không có người để ý tôi.

Ngừng lại thần sắc, tiếp tục gõ cửa: “Xin hỏi… Mọi người gọi thức ăn nhanh…”

Vẫn không có người để ý đến tôi, mỗi người đều chuyên tâm chú ý đến chuyện của riêng họ.

Tôi… Nổi giận.

Đột nhiên đá vào cánh cửa: “Mấy người còn cần thức ăn nhanh không!”

Trong phòng nhất thời yên tĩnh hẳn, mấy chục ánh mắt toàn bộ quay sang nhìn tôi.

Lập tức cả người đều không được tự nhiên.

Xấu hổ cười vài cái: “Tôi tới đưa thức ăn nhanh cho mọi người …” Nói còn chưa dứt lời, từ phía sau cửa truyền đến âm thanh: “A. A… Mệt chết đi… Công ty thật không coi chúng ta là người…”

Tôi quay đầu.

Người kia bất ngờ.

“Hoa… sen nhỏ?” Trên mặt của anh ta lộ ra biểu tình kinh ngạc, dùng sức dụi mắt: “Nhất định mắt tôi bị viễn thị rồi!”

Tôi lập tức xoay người bỏ chạy.

Đi qua anh ta, tôi ngửi thấy hương vị của quá khứ.

Một phút sau khi tôi chạy qua anh ta, phía sau rốt cuộc truyền đến tiếng thét chói tai: “Hoa sen nhỏ…”

Tôi ấn thang máy, nôn nóng không chịu nổi.

“Tại sao còn không đi lên…” Người phía sau càng ngày đuổi tới càng gần, lòng tôi như đột quỵ, đơn giản trực tiếp chạy về phía cầu thang.

Người kia từ phía sau đuổi theo: “Hoa sen nhỏ… Bà đừng chạy… Đừng chạy…”

Nước mắt tôi chảy xuống.

Một khúc quẹo, cánh tay bị anh ta bắt được. Chỉ một giây sau bị anh ta ôm vào trong lòng.

Ngay lập tức tôi gỡ bỏ hết sự phòng bị.

Giọng nói của anh ta đang run rẩy, còn có chất lỏng nóng bỏng rơi xuống cổ tôi.

Anh ta nói: “Hoa sen nhỏ, hoa sen nhỏ, rốt cuộc tìm được bà. Rất nhớ bà… rất nhớ bà!”

Tôi tưởng rằng mình đã quên đi quá khứ cô tịch n


Old school Swatch Watches