
t ve lưng anh.
Tương lai quá xa. Hạnh phúc quá xa. Khó tránh có cảm giác không an toàn. Không có cách nào. Trải qua công việc bề bộn như vậy. Yêu cùng ly tán. Thất bại. Lựa chọn. Tất cả chúng tôi nên trưởng thành. Luôn cần chịu trách nhiệm về những việc mình đang làm.
Chuông cửa vang lên.
“Đừng để ý nó!” Anh rầu rĩ nói.
Tôi vừa bực mình vừa buồn cười: “Em sẽ không chạy, đi xem là ai, có lẽ là chuyện quan trọng gì đó!”
Chuông cửa càng ngày càng khẩn cấp.
Anh tức giận đứng lên, đem chăn gói tôi thật kỹ lưỡng, vỗ vỗ đầu tôi: “Ngoan, ở trong phòng chờ. Anh đi một chút sẽ trở lại!”
Tôi gật đầu: “Vâng.”
Cuốn lui vào trong chăn, nghe thấy âm thanh cửa ngoài bị mở ra.
Tiếng con trai quen thuộc truyền đến.
“A Tu, rốt cuộc cậu đang làm cái gì!” Phẫn nộ chỉ ngón tay lên trách cứ, cùng với âm thanh té rớt.
Là Lee? Tai sao anh ta lại ở chỗ này?
“Làm sao vậy?” Âm thanh lười biếng của Cố Mạc Tu truyền đến.
“Cậu tự xem đi, trên các mặt báo! Tiêu điểm BAD BLOOD: BLOOD cùng cô gái A ở trên cầu vượt nhiệt tình ôm nhau…” Âm thanh của Lee có vẻ rất tức giận.
Im lặng, truyền đến âm thanh rơi xuống.
Lòng khẩn trương co rút.
“Không chụp đến mặt là tốt rồi!” Cố Mạc Tu nói.
“Cái gì? Thái độ của cậu đây là gì! A Tu, tôi biết khi em gái cậu đi, cậu rất khó chịu, thế nhưng mọi thứ đã qua lâu rồi, sao cậu vẫn không thể buông tay được? Mỗi ngày đần độn như củ hành, rốt cuộc đang làm cái gì?”
“Lee, hôm nay anh tới để giáo huấn tôi à?” Tiếng nói của Cố Mạc Tu rõ ràng không vui.
“Cậu…” Lee chán nản, sau một lúc, bất đắc dĩ nói: “Công ty muốn dặn dò cậu một chút, ngày hôm qua mở đầu buổi hòa nhạc, đột nhiên cậu biến mất không có nguyên nhân. Cậu có biết, chuyện này làm công ty chịu bao nhiêu tổn thất không! Thân là người đại diện, tôi, gặp được nghệ sĩ như cậu, thật sự là hỏng cả tám đời!”
“Anh có thể lựa chọn từ chức!” Cố Mạc Tu nói.
“Cậu…” Lee chán nản: “Quên đi quên đi, tôi không muốn so đo cùng cái người vô tâm như cậu nữa!”
“Tôi sẽ quay về giải thích, hiện tại, không có việc gì chứ? Anh có thể đi được chưa?”
“Được, tôi đi! Nhưng mà nên nhớ sáng mai có buổi họp báo, sẽ chiêu đãi ký giả, buổi chiều có hai tiết mục phỏng vấn, một quảng cáo. Nhớ đến đúng giờ, đừng chơi trò biến mất lần nữa!”
“No problems!”
Âm thanh mở cửa.
“A Tu, cậu thật sự thay đổi rất nhiều.”
“Con người luôn phải thay đổi!”
Lee thở dài: “Cậu nên tự giải quyết cho tốt đi.”
“Bang!” Âm thanh đóng cửa.
Tôi có một chút kinh ngạc.
Lee nói đúng, Cố Mạc Tu đích xác thay đổi rất nhiều.
Tôi không có đủ tư cách để chỉ trích.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Tôi vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, không phát ra tiếng.
Tầm mắt nóng rực, cho dù nhắm mắt lại, cũng có thể cảm nhận được.
Anh sờ sờ trán tôi, giúp tôi quấn chăn kỹ lưỡng: “Anh phải đến công ty một chuyến. Có lẽ tối nay mới trở về. Đồ ăn người giúp việc sẽ đúng giờ đưa lên cho em. Nhàm chán có thể xem TV.”
“Anh từng ruồng bỏ em, nhưng em đã trả lại anh gấp mười lần. Cho nên, chúng ta bình đẳng!” Anh hôn hôn lên trán tôi: “Chào buổi sáng, công chúa của anh!”
Chính là hai bàn tay này, đi qua năm tháng, vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của tôi, dịu dàng vuốt ve trán tôi, lặp đi lặp lại động tác thiện lương.
Trong lòng ấm áp, ngay cả tay chân mang theo xiềng xích cũng trở nên ấm áp.
Về sau, là hy vọng, hay là hủy diệt, không tiếp tục nghĩ nhiều.
Tôi cũng chỉ chờ đợi kết cục. Mọi chuyện đã bất lực rồi.
Liên Thực nói: “Hai con người cực đoan ở chung một chỗ, cuối cùng cũng phải chia tay. Chỉ chờ đợi đến khi nào tìm được một người khác để thay thế.”
Bà ta tự mình cấp cho con gái một kết cục đã được báo trước.
Thế nhưng tôi không nghĩ như vậy.
Tuy tôi không tin tưởng vào nghị lực của bản thân, thường xuyên vì tịch mịch mà không cam lòng, thường xuyên ghen tị hạnh phúc của người khác. Thế nhưng tôi không bao giờ suy nghĩ tiêu cực như vậy.
Vẫn luôn luyến tiếc anh.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh. Xương ngón tay hoàn mĩ. Bờ vai rắn chắc. Ngũ quan rõ nét…
Tôi luôn tưởng niệm. Trong năm năm.
Cách xa nhau lâu như vậy, phải chăng cái ôm đã không còn như xưa.
Chỉ là…
Trước đó. Tôi kiên định sẽ không bao giờ nói với người khác biết quyết định của bản thân. Tôi đã phản bội chính mình.
Thẹn với cuộc sống. Bây giờ tôi muốn chuyên tâm đi tìm đáp án. Trước khi thực hiện. Không thể dễ dàng cho mình một đáp án sẵn có.
Nằm trên giường, cầm lấy cuốn tạp chí ở đầu giường lật xem.
Thật im lặng, lòng yên tĩnh như nước, không có sóng gợn.
Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chạm xuống sàn nhà, chiếu vào trong phòng, phủ một màu vàng ấm áp.
Cố Mạc Tu đến công ty.
Người giúp việc mang đồ ăn lên.
Là một dì thân thiện. Thấy bộ dáng của tôi, hơi hơi kinh ngạc, cười ôn hòa: “Tiểu thư, chắc cô là người yêu của tiên sinh?”
Tôi cười cười gật đầu.
Bà đưa thức ăn trên tay cho tôi, nói: “Có một đêm tôi đem quần áo đã là xong vào phòng của tiên sinh, vừa lúc nhìn thấy cậu ấy đang cầm ảnh chụp của cô khóc!”
Tôi sửng sốt.
Bà ta lại nói: “Lúc ấy tôi rất sợ hãi! Tiên sinh khi ở