Bạn Gái Hám Tiền Của Tổng Giám Đốc

Bạn Gái Hám Tiền Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322521

Bình chọn: 8.00/10/252 lượt.

Quốc. Ông được người Trung Hoa gọi yêu mến là "Quốc phụ Trung Hoa".

"Mình không cảm thấy tình

cảm bây giờ của bọn mình không tốt!" Nghe được những lời tổn thương lòng tự trọng của anh ta, Mạc Ưng Chí lập tức cất giọng bảo vệ tình yêu của

mình.

"A?" Làm gì mà nhạy cảm vậy? Đới Bằng Trình nhướn mày, không nói gì.

"Vậy bây giờ Tiểu Trân ở đâu?" Đỗ Phán Nhu quyết định truy ra nguyên nhân Mạc Ưng Chí một mình uống rượu giải sầu.

Hi vọng anh đừng nói là bây giờ Tiểu Trân vẫn còn đang kiếm tiền ở ban học bổ túc...

"Cô ấy vẫn còn ở trên lớp học, ca đến chín giờ rưỡi." Mạc Ưng Chí ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, bây giờ mới tám giờ rưỡi.

Một giờ nữa anh mới được gặp cô, mới có thể nói chuyện với cô...

Chết tiệt!

"Này..." Đới Bằng Trình nghe đáp án như thế, có chút sững sờ."

Tại sao có thể như vậy?

"Oh..." Đỗ Phán Nhu che mắt, kêu rên một tiếng.

Cô nàng cũng biết Tiểu Trân sẽ làm gì, nhưng cô lại không chịu ở cùng với

bạn trai, ngược lại chạy đi giựt tiền, có phải quá khoa trương rồi

không?

Khó trách Mạc Ưng Chí ngồi ở quầy bar uống rượu giải sầu... Tội nghiệp...

"Mình uống với cậu!" Đới Bằng Trình biết Mạc Ưng Chí bây giờ rất buồn bực.

"Những lời này cậu vừa mới nói rồi." Người đàn ông rảnh rỗi phun ra một câu.

"Được rồi, đàn ông uống rượu nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Tới đây, cạn ly!" Đới Bằng Trình nhớ lúc mình theo đuổi Đỗ Phán Nhu, cũng có một đống vấn đề.

Có phải mấy chị em nhà nhà đều đặc biệt như vậy hay không hay không?

Còn ghét bỏ thân phận tổng giám đốc của bọn họ...

Đây là như thế nào? Làm tổng giám đốc cũng không phải là anh ta muốn, một

đống phụ nữ đuổi theo cũng không phải là anh ta đưa tới, thế nhưng lại

tức giận lên người anh ta?

Đới Bằng Trình bây giờ rất hiểu cảm nhận của Mạc Ưng Chí.

Những người phụ nữ kỳ lạ!

"Đúng, chúng ta cạn ly!" Mạc Ưng Chí giơ cao ly rượu, điên cường uống cùng Đới Bằng Trình.

Không muốn không khí, càng nghĩ càng giận. Bây giờ anh cũng không hiểu tại

sao Chân Đa Trân lại khác những người phụ nữ khác đến vậy, rất khó xử

lý.

"Này!" Đỗ Phán Nhu nhức đầu.

Không phải là nói tới

chào rồi đi hay sao? Bọn họ đã mua vé xem phim, chuẩn bị tới rạp chiếu

bóng rồi, tại sao bây giờ lại bắt đầu cạn ly vậy?

Chân Đa Trân đáng chết này!

Ngày nghỉ không ở cùng bạn trai lại chạy đi kiếm tiền, hại đàn ông của các cô uống rượu giải sầu với nhau.

"Tiểu Nhu, em tìm người khác cùng xem phim đi, hôm nay anh không thể trọng

sắc khinh bạn." Đới Bằng Trình thừa dịp mình còn tỉnh táo, dặn dò bạn

gái.

Trọng sắc khinh bạn cái đầu anh ý! Đỗ Phán Nhu hung hăng trừng hai tên đàn ông ngu xuẩn.

Tính bỏ cô xuống để mình có thể uống thoải mái phải không?

Đại ngu ngốc!

Tại sao có vấn đề không giải quyết, chỉ biết uống rượu giải sầu, vùi mình trong một góc? Tại sao không nói rõ ràng với Đa Trân?

Đỗ Phán Nhu tức giận cầm điện thoại di động lên, quay số.

Cô phải gọi Tiểu Trân tan việc, với quán bar này nhận bạn trai về!

Người đàn ông của Đỗ Phán Nhu cô chỉ ở cùng người đàn ông của Chân Đa Trân

đến chín giờ rưỡi, sau đó là thời gian ngọt ngào của bọn họ, người lạ

chớ gần.

Về điểm này, cô đã vô cùng kiên trì! Thật vất vả mới đưa được người đàn ông vào nhà, Chân Đa Trân thở hồng hộc.

"Bằng Trình, tới đây... Chúng ta uống thêm một ly nữa..." Mạc Ưng Chí nằm trên sofa huyên náo, la hét với không khí.

"Không có tửu lượng thì đừng uống nhiều như vậy, quỷ say!" Chân Đa Trân ngồi co quắp ở một bên oán trách.

"Ba..." Mạc Siêu Luân vốn đã ngủ dụi mắt, chạy từ trong phòng đến."

Sau khi lớp bổ túc tan học, cậu để vú Vương đưa về nhà, vì cô Annie nói ba ở bên ngoài uống say, cô ấy phải đi đón ba về.

"Ngoan, đi ngủ trước đi." Chân Đa Trân nháy mắt mấy cái với cậu.

"Được." Thấy nụ cười của Chân Đa Trân rất xinh đẹp dễ thương, Mạc Siêu Luân tâm tình rất tốt chạy về phòng, ngoan ngoãn đi ngủ.

Mà Mạc Ưng Chí nằm trên ghế sofa vẫn tiếp tục nói loạn.

"Tiểu Trân, anh yêu em! Tại sao em không yêu anh..."

"Ừ?" Chân Đa Trân trong nháy mắt cực kỳ kinh ngạc, không thể tin những gì mình nghe được.

Nhưng người đàn ông say rượu cứ co quắp mà ngủ đi như vậy, hoàn toàn không biết lời của anh đã gây nên sóng to gió lớn.

Bên trong phòng khách chỉ còn lại một ngọn đèn, ánh đèn không hề sáng.

Chân Đa Trân chỉ yên lặng nhìn chằm chằm người đang say rượu.

Lời của anh nói là thật sao? Phải không?

oOo

"A, đau chết mất..."

Mạc Ưng Chí nằm trên giường, ôm đầu oa oa kêu to.

"Đừng gọi, ai kêu anh và Đới Bằng Trình uống rượu Whisky như uống nước? Hôm

qua em muốn đưa anh lên lầu cũng phải mất rất nhiều sức lực... Cũng may

là không làm anh té xuống lầu." Chân Đa Trân ủ rũ, cầm bát canh giải

rượu vú Vương nấu, phục vụ anh chàng say rượu.

"Không muốn đọc tiếp... Đầu anh đau..." Mạc Ưng Chí suy yếu nói.

"Đáng đời!" Chân Đa Trân dịu dàng cười một tiếng, nhẹ nhàng phục vụ anh uống canh, uống thuốc, rồi để anh nằm lại trên giường.

May là đêm hôm qua cô có kéo anh lên lầu, bởi vì tối qua có luồng không khí lạnh tràn về, nếu anh ngủ ở phòng khách thì nhất định sẽ cảm mạo.

"Haiz..." Mạc Ưn


The Soda Pop