
h giằng co nhiều lần, đi bộ thì mệt chết, thậm chí tâm còn phiền não, nói không ra được lời bủn rủn.
Rốt cuộc là ai nói đòi hỏi hoan ái vô độ, phụ nữ bởi vì muốn thu hút đàn ông mà tươi cười rực rỡ, còn đàn ông thì khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của phụ nữ lại phát sinh chuyện kia, tính khí trôi đi hết, trở thành một con người trơ trẽn?
Cô cảm thấy cô và Ân Hạo đang trong trạng thái ngược lại, cô bị người ta
tra thành một con cá khô.
Sau khi xong, Ân Hạo kiên trì đưa cô về nhà, nhưng công việc chồng chất tại bàn làm việc mà anh vẫn chưa giải quyết xong, cô thật sự không đành lòng để cho anh dùng thêm thời gian đặc biệt đưa cô về nhà nữa.
Thật vất vả mới về đến nhà, Đồng Vũ Thiến đang chuẩn bị lấy chìa khóa ra mở cửa thì lại phát hiện không thấy chìa khóa đâu.
Không thể nào! Cô đã vứt chìa khóa nhà đi sao?
Tâm rét lạnh cô cố gắng lấy lại tinh thần tìm khắp nơi một phen, sau đó vô lực dựa vào cổng lớn, trượt người xuống đất.
"Đó! Đồng Vũ Thiến, cô đúng là một con ngốc mà!"
Giờ phút này đã là canh ba nửa đêm, cô phải gọi người nào đó giúp đỡ bây giờ? Thợ sửa khóa cũng đã nghỉ ngơi từ lâu.
Khi Đồng Vũ Thiến không biết nên như thế nào cho đúng, thì chợt cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn của người hàng xóm đang cầm pizza và bia, chậm rãi đi ra khỏi thang máy.
Nhìn Triệu Vịnh Bình không lo lắng mà bước qua mặt cô, cô do dự không biết có nên mở miệng gọi anh một tiếng không thì anh đột nhiên quay đầu nhìn cô.
Tầm mắt hai người giao nhau. Đồng Vũ Thiến lúng túng chào hỏi anh:
"Hi."
Lần trước anh tốt bụng giúp cô xách một rổ vật liệt đi lên lầu, nhưng Ân Hạo không giải thích gì dùng ánh mắt giết người đi ra, cướp lấy cái giỏ trong tay anh, mang cô rời đi, hại cô không còn biện pháp gì cảm ơn người ta, chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.
Trầm mặc một lát, Triệu Vịnh Bình nhạy bén hỏi: "Quên mang theo chìa khóa sao?"
"Gần như vứt bỏ."
Bây giờ cô nghĩ lại biết chắc chắn mình đã bỏ quên chìa khóa ở nơi nào, chỉ có thể là phòng làm việc của Ân Hạo.
Cô có thể gọi điện nhờ Ân Hạo đưa đến đây giúp cô, nhưng thứ nhất là không muốn phiền anh đi một chuyến đến đây, chăm sóc như thế cũng rất mệt mỏi.
"Lúc này rất xấu hổ."
"Đúng vậy!" Cô bất đắc dĩ trả lời một tiếng, có chút giận chính mình.
Rõ ràng cô muốn chính mình tỏ ra vui vẻ hơn một chút, nhưng mơ hồ vẫn có cái gì đó cứ dính theo cô không buông, để cho cô luôn cảm thấy phiền nhiễu vì mấy chuyện ngu xuẩn.
"Muốn tới nhà tôi không?"
"Đi, đi đến nhà anh?"
"Nếu như cô không muốn đến chỗ kia, có thể ở đây, sau khi trời sáng thì gọi điện thoại nhờ thợ để mở khóa."
Đồng Vũ Thiến do dự, bên tai quanh quẩn lời cảnh cáo của Ân Hạo.
Ngộ nhỡ là người xấu thì làm sao đây?
Cô hoàn toàn không hiểu gì về người hàng xóm này, hai người cũng không thể gọi là bạn bè, thì làm sao có thể tùy tiện vào nhà của anh mà quấy rầy, có phải hơi quá đáng hay không?
Thấy cô cau mày, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì, Thiệu Vịnh Bình mở miệng nói: "Chỉ có một mình tôi ở nhà sẽ không quấy rầy người khác đâu."
Một mình anh ở nhà! Cái này có phải là nguy hiểm nhiều hơn phải không?
Lần đầu tiên cô gặp Ân Hạo nhìn bề ngoài của anh hoàn toàn không giống với một con sói, cuối cùng anh cũng biến thành sói, có thể người này cũng là một con sói khác? So với Ân Hạo thì Thiệu Vịnh Bình càng giống sói hơn, tuyệt đối nguy hiểm hơn!
Ý tưởng này chợt lóe qua, cô vội vàng lắc đầu.
Nhưng bọn họ là hàng xóm nha! Anh không phải là người lạnh lẽo vô tình, trên thực tế cũng có người ác, người tốt?
"Ách, nhưng...."
Trong đầu toát ra một đống câu hỏi mà cô chỉ biết tự hỏi rồi tự đáp, đầu cô đau buốt với lại đã nửa đêm cũng không nghĩ ra lý do để từ chối.
Dù sao đề nghị của anh cũng thật hấp dẫn, có thể giải quyết cho cô vấn đề trước mắt.
Cho là cô không phải là người không biết xấu hổ, Thiệu Vịnh Bình thản nhiên nói: "Không cần khác khí, đi thôi."
"Gì?" Cô đồng ý vào nhà anh chưa?
Đồng Vũ Thiến nhìn bóng lưng đang đi về phía trước, vội vội vàng vàng đuổi theo: "Ách, cái đó....Thiệu tiên sinh tôi còn chưa có....A!"
Thiệu Vịnh Bình quay người lại phía sau chợt nhìn cô một cái rồi dùng bước chân lại, kinh ngạc trừng lớn mắt.
Cũng không biết cô đi bộ như thế nào, tự nhiên quẹo trái rồi chân quẹo phải, hùng hùng hổ hổ ngã nhào vào anh.
Nhìn vào hướng ngã của cô, nếu anh độc ác không ôm lấy cô, trực tiếp lui về sau một bước có thể cô sẽ trực tiếp đụng vào hành lang thủy tinh này, nếu vận số càng không may mắn, cô có thể làm làm vỡ cửa sổ thủy tinh, giống như quảng cáo thường hay nói: "Tôi không thể quay trở lại được" sau đó biến thành một thiên sứ, làm tiêu điểm cho người đi đường.
Nhanh chóng cân nhắc tất cả, Thiệu Vịnh Bình quyết định mỗi ngày làm một việc thiện đưa tay ôm lấy cô.
Tiến đến, đụng vào một lồng ngực xa lạ, Đồng Vũ Thiến không có thời gian kêu đau, ngược lại đỏ mặt, vội vã nghĩ cách kéo dãn khoảng cách của hai người.
"Đúng, đúng, không dậy nổi, không phải tôi cố ý...."
Nhìn bộ dạng hoảng sợ không biết phải làm sao của cô, khóe môi lạnh lùng của Thiệu Vịnh Bình vẽ ra một nụ cười.