
ột cô gái nào nhìn dục vọng hùng tráng của anh sau đó lộ ra vẻ kinh hoàng chán ghét.
“Này, vậy… vậy phải làm sao?”
Nhìn cô bị dọa sợ tới mức nói không thành câu, Ân Hạo ngược lại cảm thấy thú vị.
“Cô phải giúp tôi dập lửa?” Anh hỏi ngược lại, trên gương mặt tuấn tú lịch sự lộ ra vẻ xấu xa.
“Dập, dập lửa…” Bởi vì quá mức kinh hoảng, cô lắp bắp, không thành câu.
“Cô có thể dùng tay hoặc dùng miệng.”
Anh cố ý đề nghị như thế, nhưng bởi vì trong đầu lại hình dung ra cảnh cô dùng hai phương thức này dập lửa cho mình, dục vong dưới quần lại càng thêm bành trướng.
Thấy giọng nói của anh nhẹ nhàng nói ra những lời nói hạn chế độ tuổi thế này, gương mặt Đồng Vũ Thiến đỏ ửng.
“Anh… anh biến thái!” Mặc kệ là dùng tay hay dùng miệng cô cũng khó có thể tiếp nhận!
Đầu óc choáng váng, lúc này cô thật sự có cảm giác muốn ói.
“Biến thái?” Mày rậm khẽ giương lên, Ân Hạo lấy giọng bất cần đời nói: “Đây là do cô hại tôi biến thành như vậy, tôi là người bị hại, cô nên phụ trách tới cùng.”
Bởi vì ngoại hình và vẻ mặt cùng công việc của mình, mọi người đều cảm giác anh là người nho nhã lịch sự, nhưng những người bạn của anh đều biết, anh cũng không giống như vẻ bên ngoài, vô hại như vậy.
Mặc dù hai người căn bản không biết nhau, nhưng cô gái trước mắt quả thật khá thú vị, kích tích bản tính của anh giấu dưới áo blouse trắng.
“Á, phụ trách.” Cô luống cuống, giống như tránh ôn dịch lùi lùi tới cạnh giường bệnh, trợn to mắt nhìn anh.
“Nhanh một chút, tôi còn phải đi kiểm tra phòng.”
Ân Hạo hướng cô ngoắc tay, mỉm cười, cố gắng khiến không khí càng thêm mập mờ.
Không lí do, anh ta cười lại khiến cô nổi da gà.
Trời ạ! Anh, anh ta… Sẽ không thật sự muốn cô thay anh ta…. Cái đó chứ?”
“Á! Tôi không muốn──”
Đầu óc không tự chủ nghĩ tới hình ảnh đó, cô bị sợ ôm đầu thét chói tai, bất chấp tất cả chạy trối chết.
Mày rậm nhíu lại, nhìn cô nhấc chân chạy vọt ra khỏi phòng bệnh, Ân Hạo kinh ngạc ngẩn người.
Anh cũng chỉ là trêu chọc cô thôi, cô có cần khoa trương như vậy không?
Là trên người anh có vi khuẩn, hay nháy mắt biến thành quỷ ba đầu sáu tay? Có cần phải dùng phương thức này đả kích cảm giác ẩn giấu của anh không?” Đồng Vũ Thiến dùng tốc độ kinh người thét lên rồi chạy ra khỏi phòng bệnh, theo bản năng chạy tới hướng cầu thang.
Cô có thể xác định, mình gặp được bác sĩ sói trắng.
Nếu như bị anh ta bắt được, anh ta tuyệt đối sẽ bắt cô thay anh ta… làm loại chuyện đó!
Cô càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, tiếng bước chân dồn dập vang lên trên cầu thang, khiến mọi người nhìn cô bằng ánh mắt tò mò.
Thật vất vả mới từ lầu tám chạy xuống đại sảnh, Đồng Vũ Thiến thở gấp, trái tim giống như là muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Lúc này điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Lòng bàn tay áp lên ngực đè lại sự cuồng loạn trong lòng, cô gắng ổn định hơi thở, “A lô?”
Nghe được tiếng thở hổn hển ở đầu dây bên kia, mẹ Đồng lập tức hỏi: “Vũ Thiến, rốt cuộc con chạy đi đâu?”
“Con… hít thở… hít thở….Con… con ở bệnh viện….”
“Bệnh viện? Bệnh viện nào?”
Khả năng nhận biết phương hướng của con gái từ nhỏ đã không tốt, tính lại mơ mơ hồ hồ, Mẹ Đồng nghĩ tuyệt đối là con gái lạc đường nên mới tới trễ.
“Bệnh viện Thánh An.”
“Bệnh viện Thánh An không sai, nhưng con đã lên phòng bệnh chưa?”
Bởi vị em gái bị bệnh, mẹ Đồng phải xin nghỉ nửa ngày tới bệnh viện làm thủ tục giúp em gái.
Tuy rằng bà chỉ xin nghỉ phép nửa ngày, nhưng trung tâm lại không tìm người để trực thay bà được, không còn cách nào, bà đành bảo con gái vừa hoàn thành khoác học làm y tá tới trông giúp nửa ngày.
Thuận lợi hết thảy, nhưng bà vẫn chưa an tâm, sợ con gái xảy ra chuyện, may là bà đã nhờ y tá và hộ lý để ý hộ nên cũng không có vấn đề gì.
“Chưa có…hít thở…. Mẹ à, không có phòng bệnh 81/6.”
Không tin tưởng khả năng nhận biết phương hướng của con gái, mẹ Đồng lấy giọng hoài nghi hỏi: “Sao lại có thể? Nhất định con đi nhầm chỗ.”
“Mẹ, mẹ sẽ không phải nhầm chứ?”
Sợ mình tới nhầm bệnh viện cô rất nghiêm túc xác nhận cho nên chuyện này không thể xảy ra.
“Phi, phi, phi, nói hươu nói vượn cái gì hả?”
“Con thật sự không tìm được phòng bệnh 81/6 sao! Lên lầu tám chỉ có phòng bệnh 81/5!”
Nghe vậy, mẹ Đồng lập tức hiểu xảy ra chuyện gì, thở dài một cái, “Đồng đại tiểu thư, con không phải chạy tới khoa khám chữa bệnh chứ?”
“Khám chữa bệnh….”
Đồng Vũ Thiến giương mắt, nhìn vào tấm biển bắt mắt ở đại sảnh.
Phía trên chính là “Khám Chữa Bệnh” bốn chữ.
Nhìn mấy chữ này, Đồng Vũ Thiến hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
“A~”
Nghe được âm thanh kêu lên của con gái, mẹ Đồng hoàn toàn có thể tưởng tượng được gương mặt con gái lúc này.
“Lão gia gia ở bên khoa nội trú!” Mẹ Đồng nhấn mạnh giọng nói che giấu sự bất đắc dĩ và lo lắng.
Ai! Làm thế nào?
Mơ hồ, mù đường cũng là một loại bệnh?
Con gái như vậy liệu tương lai có người đàn ông nào dám cưới nó sao?
“Phòng bệnh 81/6”
Đứng trước cửa phòng bệnh, Đồng Vũ Thiến nức nở nghẹn ngào ra tiếng.
Chẳng lẽ cô thật sự ngu ngốc sao?
Rõ ràng là đã vô cùng ghi nhớ lời mẹ nói lão gia gia kia ở khoa nội trú, cô lại chạy vào k