
lại nói: "Nhưng mà nói thật ra, với trọng lượng của em mà quẳng xuống dưới chắc sẽ lún xuống một cái hố năm thước đấy nhỉ?".
Dụ Vi Hề mất hứng, "Tôi đâu có béo như cậu nói?".
Mộ Tử Khâm nhướn mày, "Lần trước lên giường, tôi sờ cả người em toàn thịt là thịt, đến cả đầu khớp xương cũng không có lấy một cái".
Nghe vậy, mặt Dụ Vi Hề đỏ bừng, cô vội vàng quay đầu nhìn khắp xung quanh, may mà không ai nghe thấy. Quay đầu lại, Dụ Vi Hề oán giận kêu: "Sao cậu lại nói chuyện này ở khách sạn?".
Mộ Tử Khâm nói: "Phải nói cho rõ ràng nhé, lúc chúng ta ở trên giường người chiếm lợi chính là em, còn dám bày ra cái vẻ mặt ghét bỏ đó hả?".
"Đó là ngoài ý muốn". Dụ Vi Hề che khuôn mặt đỏ như cà chua, khẽ hỏi: "Được rồi, ‘cái kia’ của cậu không sao chứ?".
"‘Cái gì’ của tôi cơ?". Mộ Tử Khâm giả bộ nghe không hiểu.
"Chính là cái chỗ bị tôi tấn công ấy", Dụ Vi Hề thận trọng hỏi: "Nó chắc là không sao chứ".
"Nếu như tôi nói nó có sao?". Mộ Tử Khâm hỏi lại: "Em định bồi thường thế nào?".
Dụ Vi Hề lắc đầu, cô đâu có kinh nghiệm ứng phó với mấy chuyện này?
Mộ Tử Khâm bỗng nhiên kề sát vào Dụ Vi Hề, nói bên tai cô: "Hay là em chịu thiệt lên giường với tôi, để tôi luyện tập".
Ánh mắt anh thật sâu lắng, hơi thở anh thật ấm áp, lời anh nói thật khiến người ta nóng lên.
Khuôn mặt vừa hạ sốt của Dụ Vi Hề lại đỏ như máu dồn hết lên, cô vội lui về phía sau hai bước, lắp bắp nói: "Anh hơi... hơi quá đáng rồi đấy".
Mộ Tử Khâm tựa nghiêng người vào lan can, thong thả đáp: "Em không chỉ cưỡng bức tôi mà còn suýt nữa đã vĩnh viễn huỷ hoại ‘ hạnh phúc ’ của tôi, em làm thế chẳng lẽ không quá đáng?".
"Mấy cái đó cũng là do bị cậu ép". Dụ Vi Hề nhỏ giọng giải thích.
Mộ Tử Khâm lảng sang chuyện khác, "Đúng rồi, nghe Luật Quần nói em thuê nhà ở bên ngoài, đúng không?".
Dụ Vi Hề gật đầu, "Sao?".
Mộ Tử Khâm nói: "Hôm nay rút tiền đặt cọc đi, ngày mai dọn đến nhà tôi ở".
Dụ Vi Hề kinh hãi, "Vì sao?".
Mộ Tử Khâm liếc xéo cô, "Chúng ta đã lên giường với nhau rồi, đến ở chung chẳng phải rất bình thường ư?".
Nếu cự tuyệt thẳng thừng anh ta nhất định sẽ tức giận, Dụ Vi Hề nghĩ xong vội quay lại hỏi: "Ơ mà tôi ở cùng một người chị họ bà con xa, là mẹ tôi nhờ chị ấy chăm sóc tôi. Mới ở vài ngày đã dọn ra ngoài người ta sẽ nói này nói nọ, cứ để thêm một thời gian nữa đã".
Nói thế Mộ Tử Khâm mới miễn cưỡng đồng ý. Dụ Vi Hề thầm thở phào, cho xin đi, vào nhà anh ta ở khác gì chui vào hang hổ. Mộ Tử Khâm nhất định sẽ dùng mười đại cực hình Mãn Thanh để tra tấn mình. Chỉ nghĩ thôi đã tê dại cả đầu.
Sau hôm đó, Dụ Vi Hề lại giống như trước kia lúc còn đi học, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa cho Mộ Tử Khâm. Kết quả không ngoài dự đoán, tên Mộ Tử Khâm này qua bao nhiêu nắm rồi vẫn cổ quái như trước, lần nào cũng chê cơm cô làm khó ăn nhưng lúc nào cũng ăn sạch sành sanh.
Đương nhiên, Dụ Vi Hề đã quen nên không thèm để ý. Nhưng ai ngờ độ cổ quái của Mộ Tử Khâm lại càng tăng lên. Từ lần trước bị Mộ Tử Khâm đả kích trên sân thượng, Dụ Vi Hề có bóng ma tâm lý, nghĩ mình béo nên bắt đầu ăn kiêng. Vừa có chút hiệu quả lại bị Mộ Tử Khâm phát hiện. Anh không nói hai lời, gọi người mang tới một bàn đại tiệc, ép Dụ Vi Hề ăn hết.
"Chẳng phải cậu nói tôi béo à, phải giảm béo chứ?". Dụ Vi Hề không hiểu nổi.
"Còn giảm nữa thì hai quả trứng luộc trước ngực em sẽ biến thành đinh mũ mất, sau này không được ăn kiêng nữa." Mộ Tử Khâm nói những lời này ra làm Dụ Vi Hề tức đến muốn phun máu.
Khách sạn Lệ Hoa quy mô lớn, phương tiện đầy đủ hết, chức năng phục vụ hoàn hảo, có tiềm năng phát triển rất lớn. Dụ Vi Hề mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc, muốn cố hết sức lập thành tích.
Nhưng mọi lời nói và việc làm giữa cô và Mộ Tử Khâm đều bị người bên ngoài nhìn thấy, bởi vậy rước lấy không ít lời ra tiếng vào. Tuy rằng Dụ Vi Hề vẫn làm như không nghe thấy nhưng tâm trạng thường vì vậy mà không vui.
Hôm nay trong hội nghị lãnh đạo cấp cao của khách sạn, Dụ Vi Hề đưa ra đề nghị về cải cách khách sạn thông qua sự đồng ý của khá nhiều người nên được chấp nhận. Việc này đối với người mới mà nói là một thành công rất lớn, trong lòng Dụ Vi Hề rất vui vẻ.
Khi cô trở lại phòng làm việc, vừa ngồi xuống, trưởng bộ phận ẩm thực Ân Đình Phương đi tới cười nói: "Dụ Vi Hề, thực sự chúc mừng, mới đi làm chưa được hai tháng đã có thể có đề nghị được thông qua, đúng là không tệ".
Dụ Vi Hề đang muốn nói lời cảm ơn lại nghe thấy quản lí bộ phận tiếp tân Dư Tiêu Tiêu kỳ quái nói: "Đình Phương, cô đúng là chẳng biết gì, chỉ dựa vào quan hệ giữa người ta với tổng giám đốc Mộ thì cho dù có vừa tới làm một ngày, đề nghị đó cũng sẽ được thông qua thôi".
Dụ Vi Hề vẫn nghĩ từ lúc bắt đầu đi làm tới giờ, cô Dư Tiêu Tiêu này không thích cô, luôn luôn ngầm đả kích cô. Vài ngày trước cô mới biết, hoá ra Dư Tiêu Tiêu có ý với Mộ Tử Khâm nên tất nhiên đã coi cô là tình địch. Dụ Vi Hề nghĩ đến vỡ đầu cũng không rõ vì sao lại có người thích Mộ Tử Khâm, có lần cô thậm chí còn hoài nghi Dư Tiêu Tiêu có khuynh hướng tự ngược.
Dụ Vi Hề thường coi như không nghe thấy mấy lời nói