
ột tiếng, nhếch lên nụ cười cuồng
ngạo, nói: "Sao ta lại mất hứng? Chỉ cần nghĩ đến về sau không cần gặp
lại ngươi, ta liền không nhịn được cảm động đến rơi nước mắt, cám ơn ân
huệ của ông trời!"
"Vậy sao? Vậy thì tốt, bởi vì ta cũng nghĩ
như vậy!" Nhìn mặt Lãnh Địch Thiên tràn đầy nụ cười, Ngọc Liễu công tử
cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái. Chẳng lẽ hắn không thể biểu hiện lưu luyến không rời một chút sao? Không gặp mặt mình nữa, chẳng lẽ thật sự là một việc đáng cao hứng như thế?
Giữa hai người nhất thời im lặng, vắt hết óc cũng nghĩ không ra nên nói gì, ngay cả muốn
gây gổ, cũng nghĩ không ra đến tột cùng có thể mắng đối phương cái gì,
Lãnh Địch Thiên mím chặt môi mỏng, nhìn thẳng vào mặt mày tuấn tú của
Ngọc Liễu công tử, đồng thời cũng nhìn chằm chằm ánh mắt dò xét của hắn.
Thế nhưng cho đến lúc này, bọn họ mới chính thức nhìn rõ diện mạo của đối phương!
"Không nghĩ tới chúng ta có thể gây gổ đến 28 năm, ngươi còn nhớ rõ
chúng ta gây nhau cái gì không?" Lãnh Địch Thiên bình tĩnh hỏi.
Nghe vậy, Ngọc Liễu công tử sợ run một lát, một lát sau mới lắc đầu
cười khổ nói: "Không nhớ rõ, chúng ta tựa hồ chuyện gì cũng có thể gây
nhau, mới 26 năm mà thôi, nghe mẹ ta nói trước hai tuổi thì tình cảm của chúng ta cũng không tệ."
"Vậy sao?" Lãnh Địch Thiên nhìn thấy
một nhóm đại hán xách gạch, khiêng công cụ đi tới về phía bọn họ, không
khỏi nhíu chặt mày hơn nữa. "Công nhân xây tường tới."
"Là ta
muốn bọn họ bắt đầu tới làm việc từ hừng sáng, như vậy sẽ xây tường xong rất nhanh." Rõ ràng sắp đạt thành mục đích, tại sao tâm tình của hắn
buồn bực cực kỳ!
"Không hổ là con của thương nhân, nửa điểm
thời gian cũng không nỡ lãng phí." âm điệu của Lãnh Địch Thiên rất nhẹ,
rất nhạt, chỉ cho mình Ngọc Liễu công tử nghe mà thôi.
"Ta ——"
nghe vậy, Ngọc Liễu công tử trợn to đôi mắt long lanh như nước, giận
nhìn chằm chằm Lãnh Địch Thiên. Tại sao đến cuối cùng, hắn ta còn muốn
tìm mình gây một trận!
"Công tử, xin tránh qua, chúng ta sắp
bắt đầu làm việc nha!" Thủ lĩnh công nhân lên tiếng muốn Ngọc Liễu công
tử sững sờ mất hồn lui ra.
Trong lúc nhất thời Ngọc Liễu công
tử không phản ứng kịp, chỉ sững sờ nhìn Lãnh Địch Thiên, cho đến một
tiếng cười nhạt của hắn làm vỡ không khí đông cứng, "Không hẹn gặp lại,
ẻo lả, về sau ăn nhiều đồ ăn sáng một chút, tránh cho gương mặt luôn
giống quỷ dọa người."
Ngọc Liễu công tử không để ý tới khiêu
khích của Lãnh Địch Thiên, chỉ căm tức hỏi, "Tại sao nói không hẹn gặp
lại? Cửa lớn của hai nhà chúng ta cùng ở trên đường cái, hoặc giả. . . . Hoặc giả ngày nào đó lúc ra cửa lơ đãng lại gặp phải!" Hắn tựa hồ quên
mình là người nói không muốn gặp lại trước!
Công nhân càng ngày càng đưa nhiều gạch đến, không ngừng chất cao ở trước mặt bọn họ, bọn
họ không chút phát giác, mất hồn nhìn đối phương, cho đến công nhân đắp
xi măng lên, từng cục gạch hóa thành một bức tường xám ngăn cách nhau ở
trước mặt bọn họ.
"Gặp mặt, tranh đi cãi lại một trận sao?"
Lãnh Địch Thiên nhàn nhạt quẳng xuống những lời này, xoay người đi vào
Ngô Trúc cư, không muốn nhìn bức tường gạch màu xám lạnh lẽo cao lên ở
trước mắt hắn
"Lãnh Địch Thiên ——"
"Thiếu gia, cháo
Bát Bảo đã tới!" Uyển Xuân bưng một cái dĩa mạ vàng, trên cái dĩa là một chén cháo Bát Bảo đầy tám phần, mở miệng cười kêu chủ tử.
"Đặt xuống! Ta sắp đi vào nhà rồi." Ngọc Liễu công tử nhìn tường xám mới xây một cái, đột nhiên lắc đầu bỏ qua căm tức trong lòng, phất tay áo đi
vào Tiểu Thương Lãng. Hắn nghĩ thầm dù sao chờ tường xây xong, tất cả
quá khứ cũng kết thúc! Quản hắn khỉ gió!
Chỉ là, nếu như Lãnh
Địch Thiên biết đây mới thật là lần cuối trong kiếp này của họ, có lẽ
hắn sẽ thêm đợi một thời gian, để cả hai nhìn nhau rõ ràng hơn nữa!
Nhưng đợi đến lúc phụng chỉ lãnh binh chinh khải hoàn trở về, mới phát
hiện tất cả đều đã quá muộn! Giờ Mẹo
mới qua không lâu, cửa trước vườn Tây Hổ đã nổi lên một hồi xôn xao
không nhỏ, khiến không ít người trong phủ tò mò ra ngoài vây xem, vì
tranh xem diện mạo thật của vị khách mới đến.
"Thiếu gia, thiếu gia!" Uyển Xuân cao hứng bừng bừng từ viện trước chạy thẳng vào Tiểu
Thương Lãng, may mắn sáng nay chủ tử cáo bệnh, không có ra cửa làm việc, nếu không sẽ phải bỏ qua trận náo nhiệt này.
Trong phòng,
gương mặt Ngọc Liễu công tử không vui, trầm mặt ẩn nhẫn không phát,
nghiêng tựa trên giường tiện tay lật cuốn sách. Nha đầu chết tiệt kia!
Không phải nói với nàng không nên tới quấy rầy hắn nghỉ ngơi sao? Bị
nàng kêu như vậy, đầu tựa hồ lại bắt đầu mơ hồ đau!
"Uyển Xuân, đi ra ngoài, nếu có người muốn gặp ta, liền nói cho hắn biết ta chết,
ngày mai đến sớm." Giọng điệu của hắn miễn cưỡng, một chút nguyên khí
cũng không có.
"Thiếu gia, người đang nói bậy bạ gì đó?" Uyển
Xuân nhẹ nhàng cười duyên, đoạt lấy cuốn sách trong tay chủ tử, kéo hắn
ngồi dậy, "Mời đến phòng khách xem một chút đi! Ngày hôm nay có một vị
khách tới phủ chúng ta, Uyển Xuân nghĩ thiếu gia nhất định sẽ rất cảm
thấy hứng thú với vị khách này!"
Nghe vậy, hắn uy nghi nheo mắt