Bánh Bao Thịt Tướng Công

Bánh Bao Thịt Tướng Công

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321830

Bình chọn: 9.00/10/183 lượt.

gật đầu tỏ vẻ biết.

“Hơn nữa việc này đến ngươi cũng không biết thì thật là kỳ lạ”, Nam Cung lão thái gia đột nhiên đưa ra chủ ý này, tuy rằng hiểu được là vì ngăn chặn đàm tiếu của mọi người nhưng cũng không hiểu động cơ thực sự của hắn là gì, dù sao Vong Thu và hắn cũng chỉ có vài lần gặp mặt.

“Nhiều cháu tốt lắm.” Nam Cung Bất Minh khóe mắt vừa kéo.

Cốc Lưu Phong thực sự là yêu chết Vong Thu ở cái miệng không chút để ý lại có lực sát thương mười phần này, hắn đoán chừng có người nào đó dù không hộc máu cũng bị nội thương.

“ân , ta cũng hiểu được có thêm cháu thực rất tốt, bất quá nếu có nhiều con sẽ càng tốt hơn”

“Cốc Lưu Phong ngươi muốn chết sao?” Nam Cung Bất Minh một cước liền đá đi qua. Còn bỏ đá xuống giếng như vậy mà gọi là bạn tốt sao?

Vong Thu không dấu vết lườm hắn một cái, nam nhân này nói chuyện thực sự là không biết ngượng miệng.

Cốc Lưu Phong cười rộ lên.

Nhìn vợ chồng người ta mắt qua mày lại, tình ý triền miên trong lòng Nam Cung Bất Minh đột nhiên thấy tức giận nhưng không hiểu nguyên cớ vì sao.

“Thuận Phong Nhĩ làm sao có thể bán ra loại tin tức này?” Hắn không hiểu.

“Ai trả thù lao, hắn liền bán.” Mật thám cũng coi như là thương gia chốn giang hồ, chỉ chú ý ngân lượng, nếu thỏa thuận được thì coi như…giao dịch xong.

“Đúng” Vong Thu đồng ý

“Cho nên lời đồn kia là thật” lỗ tai Nam Cung Bất Minh lập tức dựng đứng lên

Một trận kình phong đột nhiên theo bên phải đánh úp lại. Hai kẻ nam nhân đồng thời rùng mình nhưng Vong Thu lại thoải mái tiếp được vật bay tới.

Hé ra dưới ánh mặt trời là một bái thiếp màu đen sáng bóng, mơ hồ có thể thấy được dấu vết khô lâu trên đó.

Đó là hé ra dưới ánh mặt trời phiếm sáng bóng màu đen bái thiếp, mơ hồ có thể thấy được mặt trên khô lâu dấu vết.

“Tuyệt Sát Lịnh!” Hai nam nhân mặt hiện dị sắc.

Vong Thu phóng một luồng chỉ phong vào bái thiếp màu đen, có vẻ một chút cũng không để ý.

“Thu nhi, bên trong viết cái gì?”

Nàng trực tiếp đem bái thiếp đi qua.

“Tuyệt Sát Lâu đối Nhan Tiểu Sắc hạ Tuyệt Sát Lịnh!” Cốc Lưu Phong sắc mặt đột biến.

“Đây cũng là muốn cảnh cáo Nam Cung sơn trang chúng ta tuyệt đối không thể can thiệp” Nam Cung Bất Minh sắc mặt cũng thay đổi.

“Tiểu Sắc” Vong Thu theo dưới tàng cây nhảy xuống, tiện tay đoạt lấy bái thiếp “ nha đầu chết tiệt kia”

Hai nam nhân đồng thời ngạc nhiên nhìn nàng, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nàng dùng loại ngữ khí này nói chuyện. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe được, Cốc Lưu Phong nhất định sẽ không tin. Trừ bỏ một câu mắng có lộ chút cảm xúc ra, Vong Thu liền nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình tĩnh.

Hai người bạn tốt liếc nhìn nhau, ở trong mắt nhau đều nhìn thấy sự bội phục

“Cùng tam thiếu về Nam Cung sơn trang” đây không phải thương lượng mà là quyết định

“Vong Thu.” Cốc Lưu Phong tức giận ,“Ngươi đem ta làm cái gì?”

“Ta không muốn phân tâm”, đây là lý do của nàng, cũng là lần đầu tiên nàng nói cho hắn biết sự quan tâm của mình dành cho hắn.

“Nhưng ta sẽ lo lắng.”

“Không cần.”

“Ngươi đang có thai” hắn nhịn không được rống lên.

Vong Thu giật mình, có chút khó có thể tin.

Nam Cung Bất Minh cũng đồng dạng giật mình. Hắn thế nhưng phải có tiểu biểu đệ hoặc là tiểu biểu muội , gia gia ngài đến tột cùng là làm cái gì a?

“Dẫn hắn đi” giật mình một lát, Vong Thu lại mở miệng, lần này nàng trực tiếp hướng Nam Cung Bất Minh hạ lịnh.

“Nam Cung Bất Minh ngươi dám?”

Vì thế Nam Cung Bất Minh mất mặt sờ sờ cái mũi, vọt đến một bên đi. Thanh quan nan đoạn việc nhà a.

“Vong Thu, ngươi dám bỏ ra ta thử xem.” Cốc Lưu Phong vẻ mặt thực quyết tuyệt.

Nàng mím môi, trong mắt hiện lên sự bất an nhưng nàng vẫn kiên quyết xoay ngựa lên ngựa “ vậy thì coi như hết duyên đi”, sau đó giơ roi giục ngựa rời đi.

Duyên hết?

“Vong Thu –”

Nam Cung Bất Minh nhìn bạn tốt lộ ra bộ dáng thống khổ, đó là tuyệt vọng cùng tan nát cõi lòng, hắn không rõ vì sao Vong Thu lại có thể dễ dàng nói duyên hết như thế, chẳng lẽ trong lòng nàng căn bản không có Lưu Phong?

“Tam thiếu, mang ta đi Tuyệt Sát Lâu.”

“Gì?”

Nàng nhất định là đi Tuyệt Sát Lâu, Vong Thu giải quyết vấn đề luôn luôn thích nhất lao vĩnh dật. Nhưng loại này phương pháp này thường phải trả giá thật lớn, lúc này đây hắn không hi vọng người trả giá lại là nàng.

************

Ánh trăng mờ ảo làm cho vạn vật cũng trở nên mờ ảo, ngay cả ngôi nhà tranh trước dòng suối trong ánh trăng cũng trở nên mông lung.

Vì mờ mờ ảo ảo như vậy nên hết thảy nhìn rất thần bí, trong không khí thần bí đó, có một người đang đứng bên dòng suối, bên ngoài ngôi nhà tranh.

Yên lặng. Ngoại trừ tiếng nước suối chảy róc rách thì tất cả đều yên lặng

“Thuận Phong Nhĩ.”

Cửa nhà tranh mở ra sau tiếng gọi

“Vong Thu công tử, đã lâu không gặp.”

“Nghe nói gần đây trên giang hồ có nhiều sự kiện náo nhiệt, muốn ta cho ngươi mấy cái đầu người nữa sao?

“Nhan Tiểu Sắc.” Nàng đột nhiên nói.

“Tuyệt Sát Lâu đã hạ Tuyệt Sát Làm (vận dụng hết bao nhiêu năm ăn học cũng không dịch được cái từ Làm này, hichichc) đối với nàng, ngươi còn tìm làm gì?”

“Nàng ở đâu?”

“Tuyệt Sát Lâu.”


Disneyland 1972 Love the old s