
yêu thực sự, nhưng cô luôn có khát vọng được yêu,
cho nên bản thân cũng luôn thành thật với cảm xúc của mình, dù không
nhanh nhạy nhưng cô đã dần nhận ra hình bóng Chu Diệp Chương đã in đậm
trong lòng mình.
Chu Diệp Chương chẳng bận tâm cô đồng ý hay không vẫn mạnh mẽ xông
vào cuộc đời cô, tâm thế lấn át nhưng thủ đoạn lại mềm mỏng, anh là
người đầu tiên trên thế giới này đối xử với cô tốt như vậy, Khổng Lập
Thanh đau lòng nghĩ, từng dòng cảm xúc thương nhớ, hàm ơn cũng hoà trộn
biến thành lệ cay lăn trên khoé mắt.
©STE.NT
Sau một trận tuyết lớn, mùa đông chính thức ùa về. Chiều thứ Bảy
Khổng Lập Thanh đưa Khổng Vạn Tường tới lớp học Taekwondo. Lớp của Khổng Vạn Tường học tuần ba buổi vào các thứ Ba, Năm, Bảy. Thứ Ba và thứ Năm
học từ năm giờ cho đến sáu giờ rưỡi chiều, riêng thứ Bảy học từ hai rưỡi cho đến năm giờ chiều. Sau khi Chu Diệp Chương về Hồng Kông, Khổng Lập
Thanh thay A Thần đưa đón Vạn Tường đi học, hôm nào cô tan ca muộn thì
dì Thanh sẽ thay cô đón về để việc học của cậu bé không bị gián đoạn.
Lúc thay quần áo, Khổng Lập Thanh chọn cho Khổng Vạn Tường một chiếc
áo khoác lông màu vàng nhạt, cô luôn muốn cậu bé mặt những gam màu tươi
trẻ. Vạn Tường có rất nhiều quần áo, Chu Diệp Chương là mẫu đàn ông rất
chu đáo, trước khi về Hồng Kông không lâu anh đã chọn mua cho cô và Vạn
Tường rất nhiều trang phục mùa đông.
Thời gian gần đây có lẽ do chăm chỉ luyện tập thể thao mà Khổng Vạn
Tường lớn nhanh như thổi, bây giờ cậu bé đã cao ngang ngực cô. Lúc này
Vạn Tường đứng trước mặt cô, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt đáng yêu,
nhìn đã thấy chút phong thái vững vàng đàn ông. Sang năm Vạn Tương lên
sáu tuổi, tới tháng Bảy là chính thức vào lớp một, Khổng Lập Thanh đột
nhiên cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, cậu bé gầy yếu rụt rè năm nào
còn bám dính lấy cô, chớp mắt đã khôn lớn thế này rồi.
Khổng Vạn Tường quan sát thấy Khổng Lập Thanh có dấu hiệu suy nghĩ
miên man bèn khẽ giục: “Mẹ, nhanh một chút, nếu không sẽ muộn mất.”
Trong giọng nói mang chút ý không hài lòng, cậu bé quen được chiều nên
mới dám thẳng thắn bộc lộ cảm xúc như thế.
Vạn Tường đã dạn dĩ hơn rất nhiều, Khổng Lập Thanh nghĩ vậy bèn dịu dàng trả lời cậu bé: “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Ra khỏi nhà tự nhiên đã thấy tài xế đợi dưới lầu, đường đến lớp
Taekwondo cũng không quá xa, xe đi một lúc là tới, đến nơi vừa đúng giờ
vào lớp, Vạn Tường thay võ phục vui vẻ cùng bạnh học chạy vào trong.
Trung tâm dạy Taekwondo này rất quy mô, địa điểm học là một trung tâm thể thao có hai tầng, mỗi tầng đều được ngăn thành mấy phòng riêng biệt dành cho rất nhiều lớp học. Cũng có khá nhiều người lớn tham gia học
Taekwondo, Vạn Tường học lớp dành cho thiếu niên, giữa sàn bày một cái
đệm chuyên dụng, người nhà chỉ có thể đứng cách một khoảng ở bên ngoài
quan sát.
Khổng Lập Thanh đã tới đây được một thời gian nên cũng quen mặt nhiều phụ huynh, nhưng cô là tuýp người khép kín, không hay chủ động bắt
chuyện với người khác, đến đây xong thường chỉ tìm một chỗ kín đáo trong góc ngồi lặng lẽ quan sát bọn trẻ luyện tập.
Buổi học dài hai tiếng thì nửa thời gian đầu giáo viên dùng để hướng
dẫn kỹ thuật cho học sinh, nửa cuối buổi học dành để học sinh thi đấu
đối kháng, giữa hai phần nội dung có nghỉ giải lao mười phút. Giờ nghỉ
giải lao Vạn Tường cũng không chạy đi tìm mẹ, ở lớp này cậu bé chơi thân với một bạn học tên là Lạc Lạc, giờ giải lao hai đứa trẻ đùa nghịch
xung quanh chiếc đệm chuyên dụng, vô cùng sung sức. Khổng Lập Thanh quan sát thấy thế vừa vui vừa buồn. Vui vì Vạn Tường càng ngày càng hoạt bát năng động, buồn vì cậu bé dần dần sẽ có thế giới riêng của mình, rồi sẽ rời xa cô. Tâm tư người lớn cứ luôn phức tạp như vậy.
Phần sau của buổi học, học sinh chia thành từng đôi bước lên đệm thi
đấu đối kháng, các em còn lại ngồi thành hai hàng xung quanh quan sát,
vừa là theo dõi vừa là nghỉ ngơi.
Vì về nhà còn có A Thần kèm nên Khổng Vạn Tường được xếp vào một
trong những học sinh đứng đầu lớp, vòng đối đầu đối kháng những tuần
trước cậu bé có vể không được may mắn lắm, đối thủ lần này của Vạn Tường là một học sinh mới chuyển đến, vào cuộc chưa quá mấy chiêu cậu bé đã
bị đốn ngã lăn trên đệm, thua rất thảm hại. Đồi thủ không cao to hơn Vạn Tường bao nhiêu nhưng kỹ thuật lại trội hơn hẳn, Vạn Tường ngã không bị đau, chỉ có lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng. Sau khi tan học
Khổng Lập Thanh thấy cậu bé đi đến chỗ cô mắt long lanh nước, vẻ như
muốn khóc.
Suốt đoạn đường đi đến chỗ Khổng Lập Thanh đợi, Khổng Vạn Tường đều
cúi đầu, Khổng Lập Thanh đưa quần áo cho cậu bé tự đi thay, cậu cũng
không nói gì, tâm trạng có vẻ rất tệ. Khổng Lập Thanh muốn an ủi Khổng
Vạn Tường vài câu nhưng mấy lần toan mở miệng lại không biết phải nói
gì, thực sự cô cũng chẳng hiểu chút gì về Taekwondo cả.
Thật ra Khổng Lập Thanh không biết trước đây mỗi lần Khổng Vạn Tường
gặp tình huống này, A Thần đợi khi tan học sẽ trực tiếp đấu với cậu bé
một lần nữa, trong quá trình đấu sẽ từ từ nói cho Vạn Tường biết cậu bé
sai ở