
a ngoài hướng về phía Chu Diệp Chương hét đến muốn rách cuống họng: “Vạn Tường! Vạn Tường!
Xin anh!”
Tiếng hét của Khổng Lập Thanh như tiếng khóc xé lòng, đây là việc
cuối cùng cô muốn xin Chu Diệp Chương thay cô lo liệu, nhưng cô không
biết anh có thể hiểu không.
Chu Diệp Chương nghe tiếng hét của Khổng Lập Thanh thì chầm chậm dừng bước, Khổng Lập Thanh chăm chú nhìn anh, thấy anh càng chạy càng chậm,
khuôn mặt càng lúc càng lo lắng. Cuối cùng anh dừng lại, cô nhìn thấy
miệng anh mấp máy, anh nói: “Đợi anh.”
Khổng Lập Thanh nước mắt như mưa, từ trong xe không nhìn thấy hình
bóng Chu Diệp Chương đâu nữa, cô nhoài người về phía trước, ngực dán vào phía sau ghế lái, nhưng cũng chỉ nhìn thấy anh trong thoáng chốc. Chiếc xe chạy ra khỏi ngõ, bóng Chu Diệp Chương cũng biến mất, cô rơi vào u
mê. Trên đời này, điều cuối cùng khiến cô vướng bận, ngoại Vạn Tường ra
còn có anh.
Khổng Lập Thanh ngồi trở lại ghế, nước mắt hoen mi khiến cô chỉ nhìn
được mọi thứ mờ mờ. Cô không thể cầm được nước mắt, trong lòng có quá
nhiều suy nghĩ rối ren mang theo nỗi sợ sinh ly tử biệt. Chỉ trong một
chớp mắt, cô đột nhiên nhận ra mình vô cùng không muốn rời xa anh, thậm
chí nó còn khiến cô tuyệt vọng hơn so với nỗi sợ phải rời xa Vạn Tường.
Rất nhiều ký ức hiện lên trước mắt cô: Trong ánh hoàng hôn, lần đầu tiên anh cầm tay cô nói: “Em hãy thông cảm cho tôi”; Anh khẽ vỗ lưng cô nhắc nhở: “Thẳng lưng bước đi”; Anh còn nói với cô: “Không cần lo lắng, anh
sẽ khiến không ai dám khinh thường em”...
Khổng Lập Thanh càng lúc càng khóc nức nở, ngày tháng bình đạm mà
trôi mau, rất nhiều chuyện trước đây chẳng để tâm cứ mặc nó trôi theo
thời gian, đến lúc này đột nhiên nghĩ lại mới nhận ra từ trước tới giờ
anh luôn đối xử tốt với cô, quý trọng cô đến thế.
Khổng Lập Thanh co ro trên ghế ngồi khóc, cô không khóc thành tiếng
nhưng cũng không cầm được nước mắt, dường như bao nhiêu khổ đau cay đắng đều theo nước mắt mà tuôn ra. Lâm Bội ngồi bên cạnh, mắt không rời khỏi cô, ánh nhìn lạnh lùng, sau cơn chóng mặt, anh ta đột nhiên nói khẽ với Cung Tứ Hải đang lái xe: “Từ Hải, đưa súng cho tôi.”
Cung Tứ Hải ngồi ghế trước không nói câu nào, tuân lệnh chuyển súng
về phía sau cho Lâm Bội, Lâm Bội cầm lấy súng, dí vào thái dương Khổng
Lập Thanh, đơn giản ra lệnh: “Qua đây cầm máu cho tôi.”
Khổng Lập Thanh ngẩng lên nhìn họng súng đen ngòm, sau đó ngồi thẳng
lên, túm lấy áo lau khô nước mắt, tuy cô rất sợ nhưng cô không muốn
chết.
Lâm Bội vạch áo, Khổng Lập Thanh xem xét sơ qua, anh ta tương đối may mắn, vết thương vừa vặn vào đúng vào đúng vai trái, tuy nhiều cơ nhưng
lại ít mạch máu, không phải là vết thương chí mạng. Khổng Lập Thanh khịt khịt mũi nói: “Không có dụng cụ cầm máu.”
Lâm Bội được băng bó xong, cuối cùng cũng thu súng về, trong xe trở
lại yên tĩnh, Lâm Bội ngồi đó, ánh mắt buồn bã không biết đang nghĩ gì,
ám khí toả ra xung quanh, Khổng Lập Thanh co người cố gắng tránh xa anh
ta, vắt óc suy nghĩ xem mình nên làm thế nào.
Xe chạy vòng vèo luồn lách khắp hang cùng ngõ hẻm của thành phố B,
mãi sau mới cùng tiến vào một tiểu khu, tiểu khu này toạ lạc cạnh một
ngã ba, diện tích rất lớn nhưng cũ kỹ, có nhiều căn hộ xây liền kề,
người sống ở đây cũng rất đông, lúc xe rẽ vào có thể nhìn thấy đèn từ
các nhà sáng tối khác nhau, cũng mơ hồ nghe thấy tiếng người nói, có vẻ
đây là một khu dân cư đông đúc nhộn nhịp.
Khổng Lập Thanh nhìn cảnh tượng bên ngoài bỗng lại liên hệ tới đoạn
đối thoại giữa Lâm Bội và Chu Diệp Chương lúc trước, mơ hồ nhận định đây có lẽ là nơi Lâm Bội tạm thời ẩn náu. Loại nhà tập thể xây dựng từ thế
kỷ trước này quy hoạch thường không mấy khoa học, nghiệp vụ quản lý cũng lỏng lẻo, mà sống ở đây phần lớn là công nhân viên chức tương đối phức
tạp, hiển nhiên là nơi ẩn náu lý tưởng.
Xe bảy rẽ tám quẹo trong tiểu khu một hồi cuối cùng dừng lại trước
toà nhà mười mấy tầng. Xuống xe, Khổng Lập Thanh đương nhiên cũng chẳng
được đối đãi tử tế gì, vẫn bị áp giải vào thang máy.
Lâm Bội là người hay đề phòng, đúng như Khổng Lập Thanh nghĩ, căn nhà là nơi ẩn náu tạm thời của anh ta, mà những nơi thế này trong thành phố B anh ta có rất nhiều.
Lâm Bội chọn căn hộ trên tầng tư, không quá cao, tiến thoái đều tiện, không nhất thiết phải đi thang máy, chạy cầu thang bộ một lát là đã
xuống tầng trệt. Căn hộ xây theo kiểu cũ chỉ có hai phòng ngủ, bên trong bày biện đơn giản nhưng sạch sẽ.
Vào trong nhà, Lâm Bội đi thẳng vào bếp, chỉ thấy anh ta mở tủ lạnh
lấy ra một hộp cứu thương, rồi lại đi thẳng ra, đến đặt trước mặt Khổng
Lập Thanh: “Gắp viên đạn ra cho tôi.” Anh ta ra lệnh ngắn gọn, mặt mũi
cũng lạnh băng, Khổng Lập Thanh run sợ từ tận đáy lòng.
Hộp cứu thương này so với hộp cứu thương ở nhà cũ Khổng Lập Thanh
hiện đại hơn nhiều, các loại dao mổ, kẹp, nhíp, thuốc gây mê... đầy đủ
chẳng thiếu thứ gì, quá thừa để thực hiện một ca tiểu phẫu.
Cuộc tiểu phẫu được thực hiện ở sofa ngoài phòng khách, cầm con dao
mổ lên bản năng người bác sĩ cũng trỗi dậy, Khổng Lập Thanh bình tĩnh
hơn rất nh