80s toys - Atari. I still have
Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325935

Bình chọn: 7.00/10/593 lượt.

một lời của em trai mình thì Mộ Dung Nghiên tránh không nhắc đến những từ này. Tránh cho

chính mình gặp phải tai ương!

Người đàn ông một khi đã có tham

muốn giữ lấy thì không thể coi thường được! Đặc biệt là em trai thứ tư

của nhà bọn họ, tính tình nóng như lửa có thể gây ra hoả hoạn bất cứ lúc nào! Anh không muốn đi quạt gió thổi lửa để tránh cho Tình Tình phải

chịu tội theo.

"Chuyện như vậy tốt nhất là không đáng đáp lại.

Truyền thông mà nếu có phát hiện mới, tự nhiên sẽ quay đầu đuổi theo tin tức khác, mà người dân cũng rất mau quên . . . . . ." Mộ Dung Nghiên

nhướng mắt, đề nghị.

Cũng không biết lúc nào anh lại có tâm địa

Bồ Tát như vậy! Thế nào mà lại không lập tức sai người đi điều tra mục

đích của tòa soạn kia.

"Em sẽ không từ bỏ ý định đâu. Đối với

chuyện này, sau một canh giờ em muốn biết tất cả nguyên nhân của nó." Mộ Dung Trần nói như đinh chém sắt phủ quyết sạch sẽ đề nghị vừa rồi của

anh mình.

Những thứ ngôn luận kia thật thật giả giả anh có thể

không quan tâm, nhưng tấm ảnh mà bọn họ ôm nhau lại một lần nữa làm cho

anh tổn thương! Anh biết ngày đó bọn họ có gặp mặt, hơn nữa đây còn là

nguyên nhân khiến cho bọn họ lần đầu tiên chiến tranh lạnh thật sự với

nhau, cho tới bây giờ vẫn còn chưa hòa giải, bây giờ lại còn có chuyện

động trời này xảy ra muốn thử nghiệm thêm tính nhẫn nại của anh nữa

chắc?

Rất xin lỗi, Mộ Dung Trần anh chịu đủ rồi!

Dù sao,

không người đàn ông nào có thể chịu đựng được người phụ nữ của mình thân mật quá mức với người đàn ông khác? Hơn nữa bọn họ đã từng là người yêu của nhau!

"Anh xem chuyện này đoán chừng không thoát được quan

hệ với Tiết gia. Cậu không phải nên gọi điện cho cha vợ để thông báo một tiếng hay sao?" Mộ Dung Nghiên đứng thẳng lưng nhắc nhở anh.

Tuần lễ trước, công ty vận tải đường thuỷ lớn nhất của Trương Trọng Khải

cuối cùng đã hoàn toàn đổi chủ, về sau mới biết Đổng sự trưởng của bọn

họ chính là Tiết Thiệu Trạch. Mà cùng lúc đó, người phụ nữ Lữ Bích Viện

đi theo bên cạnh Tiết Thiệu Trạch hai mươi năm lại không cùng hưởng

chung thành quả của ông ta, trong tiệc rượu theo thông lệ chỉ thây Tiết

Thiệu Trạch một mình xuất hiện.

Theo đám chó săn phân tích và xác định mẹ con bọn họ đã rời khỏi Tiết gia, không rõ tung tích.

Cộng thêm mới vừa rồi Thái Chi Lan gọi điện tới, Mộ Dung Nghiên càng thêm

xác định việc này không thoát được quan hệ với mẹ con của Lữ Bích Viện.

Nghe vậy, sắc mặt của Mộ Dung Trần càng âm trầm hơn, nhớ lại những chuyện mà mẹ con nhà kia đã từng làm với Tình Tình.

"Được rồi, cậu định làm gì?" Mộ Dung Nghiên thở dài, anh hiểu rất rõ em trai

của mình, theo cá tính của nó tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Cho dù nó thật sự có bỏ qua thì những người khác của nhà Mộ Dung cũng sẽ

không vì vậy mà thôi! Sau khi chuyện này xảy ra không lâu thì Mộ Dung

Hàng Nhậm và anh cả Mộ Dung Kiệt đều goi điện thoại tới, ngay cả Mộ Dung Đường đặc biệt phụ trách mảng quan hệ xã hội cũng gọi tới, chuyện này

nếu để cho cậu ta xử lý còn có thể khá một chút?

"Em sẽ làm cho

mỗi người bọn họ hối tiếc không kịp vì đã chọc đến mình." Mộ Dung Trần

lạnh lùng nói: "Trước hết hãy cho người tìm ra mẹ con nhà kia đã."

"Được rồi, anh sẽ đi làm ngay." Mộ Dung Nghiên gật đầu: "Anh về trước đây,

đợi lát nữa tra được kết quả anh sẽ cho người đưa tới đây."

"Đúng rồi, giúp em nói với anh ba một tiếng, đem những thứ tạp chí đã bán

toàn bộ thu hồi về, em không muốn để cho nhiều người đọc được chuyện

này." Mộ Dung Trần nói xong, xoay người đi về phía cửa sổ sát đất, từ

trên cao nhìn xuống những chấm nhỏ đang di chuyển trên đường, ngựa xe đi như nước, thật sâu trong tâm thở hắt ra một hơi.

Mặc dù anh quả

thật rất giận cô có thái độ như vậy đối với mình nhưng đồng thời anh

cũng biết thật ra thì cô không thể nào làm chuyện có lỗi với mình như

vậy được.

Anh thực sự chỉ muốn cho cô tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian này chỉ để đổi lấy nụ cười của giai nhân mà thôi.

Nhưng mà gần đây liên tiếp có chuyện phát sinh, anh cũng không biết con đường tương lai của bọn họ rốt cuộc ở nơi nào? Phải đi như thế nào cho đúng

đây?

"Chuyện này A Đường sẽ xử lý tốt." Mộ Dung Nghiên đứng ở cửa văn phòng, giống như là nghĩ ra cái gì nên quay đầu lại nói: "Cậu không phải nên đi về xem vợ cậu một chút hay sao?"

Đáp lại anh chỉ là bóng lưng trầm mặc của cậu em trai.

Cho đến sau khi Mộ Dung Nghiên đi ra ngoài, Mộ Dung Trần mới quay người lại châm một điếu thuốc.

Bây giờ cô sẽ cần anh sao?

Anh không dám xác định! Mặc dù mới vừa rồi mẹ nói sắc mặt cô thật không tốt, đã trở về phòng.

Có lẽ cô không cần anh an ủi, mà chỉ muốn được yên tĩnh một mình mà thôi?

Anh lắc đầu cười khổ không thôi.

Mấy ngày qua cô thương tâm đau lòng anh chưa lần nào đến để an ủi cô bởi vì anh biết mình không phải là người cô yêu?

Người đàn ông một khi đã yêu thì luôn nâng người mình yêu trên lòng bàn tay

mà yêu thương chiều chuộng, chỉ cần họ cảm thấy đáng giá là đủ rồi.

Nhưng khi yêu một người mà người đó lại không yêu mình, mặc dù vẫn yêu cưng

chiều đấy nhưng hì