
hiên đem Tình Tình đang mất hồn đi nơi khác, xoay
người dẫn cô rời xa hai người kia.
Mà hôm nay hai nhân vật chính, rất nhanh lại bị những người khác vây quanh,căn bản cũng không có thời
gian đi nói chuyện tình cũ.
"Có muốn ăn chút gì không?" Mới vừa
rồi Thái Chi Lan nói muốn mang cô đi gặp một số người thân thiết với nhà Mộ Dung. Chỉ là, thấy cô đang theo mấy người phụ nữ trò chuyện vui vẻ,
đoán chừng lập tức sẽ không tới đây nhanh như vậy, cho nên, anh cúi đầu
đứng một góc nhìn, giống như một cô gái chất đầy tâm sự.
Mới vừa
rồi khi thấy cô và Dương Bách Lâm nhìn thẳng vào nhau anh vô cùng khó
chịu, chỉ là, từ hôm nay về sau, bọn họ không còn lý do gì để gặp nhau
nữa.
"Em không muốn ăn." lúc này Tình Tình không có tâm tình ăn
cái gì cả, không biết có phải là do cô mang giày gót nhọn hay không, cô
đột nhiên cảm thấy mệt chết đi được, chỉ muốn tìm một chỗ an tĩnh và
ngồi một mình mà thôi.
"Vậy có muốn uống nước trái cây không?" Biết rất rõ ràng tâm tư của cô, nhưng anh vẫn kiên nhẫn hỏi cô.
"Không cần."
"Vậy đi vào phòng nghỉ ngơi ngồi chút đi?"
"A Trần, Tình Tình!"
Tình Tình còn chưa kịp đáp ứng câu nói của Mộ Dung Trần, Thái Chi Lan đã gọi bọn họ.
"Mẹ." Đối với Thái Chi Lan, Tình Tình cố gắng để cho mình tươi cười.
"Tình Tình, đây là Đơn Tuệ Ngữ. Con cứ gọi cô ấy là Tiểu Ngữ là được rồi."
Tình Tình quay đầu, thấy bên cạnh Thái Chi Lan lúc này còn có một cô gái khác, cô ta mặc một bộ lễ phục màu đỏ tươi, thiết kế đơn giản, đem toàn bộ vóc dáng xinh đẹp lộ rõ ra bên ngoài, làn váy giống như cánh hoa nở
rộ, bắp đùi thon dài và trắng nõn giống như đang muốn quyến rũ đàn ông,
cô giống như một ngọn lửa cuồng dã và rực rỡ, thân mật kéo tay Thái Chi
Lan, gương mặt cười rực rỡ.
"Tình Tình, chào cô." Đơn Tuệ Ngữ chủ động vươn tay chào Tình Tình trước
"Chào cô." Tình Tình rất ít giao tiếp với người bên ngoài xã hội, đặc biệt là những cô gái con nhà quyền quý, nên chưa thấy vị Đan tiểu thư này bao
giờ, có lẽ là một tiểu thư con nhà quyền quý nào đó, hơn nữa cùng Thái
Chi Lan có quan hệ rất mật thiết.
"Ngại quá, Tứ thiếu gia, hôn lễ của anh em không rãnh để tới tham gia, nay có muốn em bù quà hôn lễ
không?" Trong lời nói không hề che giấu chút tình cảm, Đơn Tuệ Ngữ mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Mộ Dung Trần.
Mặc dù trong miệng
kêu Tứ thiếu gia, nhưng ý tứ trong lời nói đó, cho dù ai nghe được cũng
biết họ vô cùng thân thiết. Tựa như đã là bạn bè lâu năm của nhau.
"Đan tiểu thư, không cần khách khí như thế. Trực tiếp đem một vụ hợp tác lớn của tập đoàn M đến cho tôi là được rồi."
Tập đoàn M là tập đoàn lớn số hai sau Toàn Cầu, nghe nói gần đây đang tính
toán một hợp đồng lớn nào đó, số tiền kinh người, hơn nữa đang tính toán nhờ bạn bè hùng hậu giúp đỡ, rất nhiều tập đoàn cũng theo dõi chuyện
hợp tác này, có thể nói là cạnh tranh kịch liệt.
Nên tập đoàn tài chính Mộ Dung cũng đang theo dõi, Mộ Dung Trần dĩ nhiên đối với cái vụ
án đầu tư này vô cùng hứng thú, nhưng mà bởi vì anh còn nhiều chuyện
quan trọng hơn phải làm, cho nên chỉ là bảo phó giám đốc bộ phận phát
triển đảm nhiệm, ngay cả phương án đối phó cũng giao cho bọn họ xử lý.
Nghe nói, tập đoàn M
đã có ý muốn hợp tác với Đỉnh Phong. Nếu như đại tiểu thư Đan đem món
thịt theo béo bổ này giao cho anh, anh đương nhiên không có lý do gì
không chấp nhận.
"Tứ thiếu gia, có phải anh đã sớm nhắm tới rồi
không?" Mẹ nó, xem cô là đứa ngu ngốc sao? Cô muốn lấy được vụ án kia,
cũng không phải dựa vào hy sinh nhan sắc của mình. Đưa cho anh? Nằm mơ
vẫn còn tương đối thực tế một chút.
"Đúng vậy, không phải cô nói muốn tặng quà cho tôi sao? Tôi chỉ muốn cái đó mà thôi." Những món khác anh nhìn chẳng thuận mắt.
"Vậy coi như em nợ anh đi!" Thật là biết nói đùa, cô - Đơn Tuệ Ngữ thà cả
đời cô đơn một mình, cũng không cần làm cái vụ mất trắng này với Mộ Dung Trần
Nhìn bọn họ đối thoại qua lại, hơn nữa chỉ có hai người mới hiểu hai người nói gì, Tình Tình đột nhiên cảm thấy mình là người thừa, không thể bước vào được thế giới của anh, đây gọi Mộ Dung Trần sao.
Mặc dù bọn họ là vợ chồng, cơ hồ ngày ngày ngủ ở cùng nhau, nhưng đối với
cô mà nói, thật ra thì anh là người xa lạ nhất cũng là người quen thuộc
nhất.
Không thể phủ nhận, lúc nghe bọn họ nói chuyện với nhau thì lòng cô xuất hiện một mảng mờ mịt, mờ mịt được không biết mình đang ở
chỗ nào.
Người đàn ông này nói yêu cô, nhưng yêu cái gì của cô
vậy? Cô cái gì cũng không hiểu, đến đại học cũng chưa tốt nghiệp, thậm
chí bọn họ nói cái gì cũng không biết.
Mà cô đối với người đàn
ông trước mắt, đồng dạng là những mảng xa lạ. Thế giới của hai người họ
vĩnh viễn cô cũng không thể đặt chân vào. Cái vòng lẩn quẩn, sự khác
biệt của trời đất.
Cuộc sống như thế tương lai sẽ như thế nào?
"Tiểu Ngữ, A Trần, các con từ từ tán gẫu nha, mẹ dẫn Tình Tình đi gặp một vài người khác nhé!." Thái Chi Lan cười cười, dắt tay Tình Tình. "Mẹ, Tình
Tình còn chưa có ăn cái gì." Mộ Dung Trần đang nói chuyện phiếm với Đơn
Tuệ Ngữ nhìn thấy Tình Tình sắp khời đi."Không được, ăn hết