
hưng khi nói muốn đi, tâm lại bị vây khốn.
Cô biết là mình không thể rời khỏi anh được. Nhưng bọn họ đã ly hôn nếu
tiếp tục như vậy cũng không có ý nghĩa. Mấy ngày nay, mặc dù anh vẫn dịu dàng săn sóc nhưng cũng không có nói yêu cô.
Có lẽ anh sẽ không nói yêu cô đâu? Còn cô thì lại không dám chủ động theo đuổi một người đàn ông.
Tối hôm qua, lúc chuẩn bị ngủ cô đã hỏi anh, lúc nào thì để cho cô rời khỏi đây, thế nhưng anh lại chặt chẽ ôm lấy cô nói: "Vĩnh viễn không thả."
Vĩnh viễn không thả này là có ý gì? Chẳng lẽ anh muốn cùng cô phục hôn sao?
Thôi, không suy nghĩ nữa. Mặc kệ như thế nào thì hôm nay cô cũng phải về nhà
một chuyến, mấy ngày nay cô vẫn cố chịu đựng không gọi điện thoại cho
tiểu bảo bối của mình, thật sự thấy rất nhớ con trai.
Nghĩ vậy
Tình Tình liền đi tới tủ treo quần áo. Mấy ngày nay, cô bị buộc nằm ở
trên giường ngay cả ngày không ra khỏi cửa, cho nên trên người vẫn mặc
quần áo ở nhà, nhưng mà hiện tại phải ra ngoài nên không thể mặc lại bộ
lễ phục mỏng manh của đêm hôm đó được? Như thế sẽ bị lạnh chết .
Cô nghĩ, không biết quần áo của cô ở đây có còn không? Không biết sau khi
cô đi Mộ Dung Trần có sai người vứt hết toàn bộ quần áo của cô đi không?
Mang theo nghi ngờ, Tình Tình kéo ngăn tủ ra, một dãy quần áo chỉnh tề ngay
ngắn xuất hiện ngay trước mắt, từ quần áomặc ở nhà đến ra ngoài ra tất
cả đều có, giống như cô chưa từng rời khỏi đây vậy.
Hốc mắt liền nóng lên.
Mặc dù bọn họ đã ly hôn, nhưng là trong phòng của anh vẫn còn cất giữ mọi
thứ trước kia của cô, như vậy có phải đại diện cho việc anh còn yêu cô
hay không?
Trong đầu đang hỗn loạn, sau khi mặc quần áo tử tế,
Tình Tình lại không lập tức rời khỏi căn phòng này, đưa mắt nhìn khắp
phòng, lại nhìn tới chỗ trước kia cô hay ngẩn người ngồi ở đó liền không nhịn được đi tới.
Thay đổi lớn nhất của chỗ nãy chính là có thêm một giá sách, phía trên xếp đầy các loại sách về quản lý tài chính.
Công việc của anh bận rộn như vậy lại còn có thời gian để đọc sách sao?
Tình Tình tò mò đi tới lấy ra mấy quyển sách dầy cộm nặng nề lật đi lật lại, liền kinh ngạc phát hiện sách chẳng những được xem qua thậm chí bên
trong có vài chỗ còn viết chú giải nữa, nhìn chữ viết rồng bay phượng
múa, không khó nhìn ra được chính là chữ của anh.
Sau khi cất vào chỗ cũ xong, Tình Tình lại chú ý tới ở tầng phía cùng của giá sách lại
bày rất nhiều sách về thiết kế. Lần trước khi ở phòng làm việc của anh
đã thấy rất kinh ngạc, không nghĩ tới ở trong nhà anh cũng có sách này?
Chẳng lẽ anh muốn đổi nghề sao?
Mấy anh biết nhà Mộ Dung hình như cũng không có ai học kiến trúc vì chẳng có gì liên quan đến nghề nghiệp của họ cả?
Tình Tình muốn đưa tay lấy một quyển trong số đó, lại phát hiện mình với
không tới, người so với người thật khác biệt, thật sự làm cho người khác tức chết mà. Bình thường người người đàn ông kia tiện tay là có thể với được còn cô thì lại phải chật vật lấy cái ghế nhỏ ở trên ban công trèo
lên mới lấy được nó.
Vừa rút ra một quyển sách mà cô tương đối có hứng thú, đang muốn mở ra xem thì lại thấy túi giấy kẹp ở giữa quyển
sách rơi xuống đất.
Tình Tình không kịp mở quyển sách trên tay,
từ trên ghế liền nhảy xuống, ngồi xổm trên đất để nhặt cái túi đó lên,
ai ngờ miệng túi tài liệu lại không niêm phong kỹ, tài liệu bên trong cứ thế lộ ra ngoài.
Tình Tình đang muốn đem tài liệu nhét vào,
nhưng khi mấy chữ to đùng trên tài liệu liền đâm vào mắt cô: "Giấy thỏa
thuận li hôn" ?
Giấy thỏa thuận li hôn của Bọn họ tại sao lại ở
chỗ này chứ? Chẳng lẽ anh lại không mang đến cơ quan công chứng làm thủ
tục sao? Năm đó luật sư Cổ chỉ nói cô ký tên lên đó còn những thứ khác
thì không cần phải để ý đến, cô cũng cho rằng với năng lực của nhà Mộ
Dung thì thủ tục li hôn nho nhỏ này làm sao có thể gây khó khăn được?
Nhưng tại sao phần thỏa thuận kia lại ở chỗ này? Hơn nữa còn kẹp ở tầng trên cùng của giá sách.
Vô số nghi vấn quay mòng mòng ở trong đầu, Tình Tình cũng không kìm chế
được nữa đưa tay rút hết tài liệu bên trong ra, lật tới tờ cuối cùng,
liền nhìn thấy chữ ký quen thuộc thẫm đẫm nước mắt của mình, không sai,
đúng là tờ giấy cô đã ký tên khi ở San Francisco.
Lại tiếp tục
lật từng tờ từng tờ, mỗi khi lật sang tờ khác, sắc mặt của cô lại càng
nặng nề, cho đến tờ cuối cùng, thì tức giận đùng đùng đứng lên, cầm trên tay hai phần tài liệu giống nhau như đúc nhét vào trong túi.
Mộ Dung Trần, tên khốn đáng chết này!
Xem ra không cần phải để ý tới lễ nghi nữa rồi, Tình Tình đi giày vào, cầm
túi tài liệu kia lên vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng, ngay cả khi
người làm trong nhà chào hỏi cô cũng không để ý trả lời một tiếng.
"Quản gia Cổ, lập tức gọi cho tôi một chiếc xe, tôi muốn đi ra ngoài." Chạy
đến lầu một Tình Tình liền nói với đối với Quản gia Cổ đang kiểm tra
công việc.
"Thiếu phu nhân muốn đi đâu?" Quản gia Cổ lập tức ý bảo người bên cạnh xuống chuẩn bị xe.
"Đi công ty tìm Mộ Dung Trần."
Quá đáng, thật sự là rất quá đáng!
Xe một đường thẳng tiến đi đến tập đoàn Mộ Dung, đã có kinh nghiệm t