
nhưng luôn luôn giả bộ làm người đàn ông lịch sự cơ chứ?
“Còn có thể đi không?”
Cố Kỳ Nam nhìn nét mặt hơi bất mãn của thằng bạn tốt, tiến lên một bước
đưa tay đến trước mặt hắn. Mộ Dung Trần mượn lực đứng dậy.
Hắn không chỉ có thể đi, nếu như không có cô nữ sinh tốt bụng kia, làm thêm mấy trăm hiệp cũng không thành vấn đề.
Cố Kỳ Nam cũng đoán được hắn đang nghĩ gì, Thật ra thì hắn rất vô tội, ai
biết tên kia gan lớn như thế, lại dám xuống tay với Trần. Mà thời điểm
hắn muốn nhắc nhở cũng không còn kịp nữa, cho nên không thể làm gì khác
hơn là thuận theo ý trời.
Ai bảo người này biết rõ Âu Thánh
Nguyên đến chết cũng không đổi tính, lại không đề phòng hắn? Chỉ nhìn
thấy bộ dạng này của hắn, tựa hồ thời điểm bọn họ không có ở đây, đã bỏ
lỡ 1 màn kịch hay.
“Trần, tôi đỡ cậu” Âu Tháng Nguyên tự biết
mình đuối lý, thừa dịp lúc này lấy công chuộc tội, nếu không với tính
tình có thù tất báo của người này, mình sẽ chết rất thảm nha!
Đáng tiếc Mộ Dung Trần cũng không cảm kích, xoay người đi về phía trước. Cố
Kỳ Nam cố ý nháy mắt với hắn, tự cầu phúc đi người anh em. Hắn kêu lên
một tiếng. Người này không coi trọng nghĩa khí gì hết xấu quá đi, thật
là chọn lầm bạn tốt rồi. Tình Tình một đường chạy vào lễ đường, cũng
không quan tâm đến bản thân đang chật vật như thế nào, xuyên qua đám
người ồn ào, cô chỉ muốn tìm thấy người đàn ông làm cho cô cảm thấy an
toàn….
"Tình Tình, đã xảy ra chuyện gì?"
Dương Bách Lâm từ trên chủ tịch đài đứng lên muốn đi tìm bạn gái, lại thấy bạn gái chạy
tới, trên mặt còn là mang theo lệ, vừa nhìn thấy anh, lập tức nhào vào
trong ngực của anh
"Bách Lâm, đưa em về nhà, đưa em về nhà!" Tình Tình không để ý tới còn có nhiều người đang nhìn như vậy, cô bây giờ
chỉ muốn nhanh về nhà, để tắm rửa sạch sẽ thân thể dơ bẩn của mình.
“Không sao, không sao, có anh đây. Tiểu Trương, tiểu Đỗ, dạ vũ này các em sắp
xếp dùm anh. Anh đi trước” Chú ý đến chân bạn gái không có giầy, lễ phục có chút xốc xếch, bên trên làn váy còn dính chút cỏ vụn. Cô mới ra
ngoài có 10 phút, đã xảy ra chuyện gì?
Săn sóc cởi xuống áo khoác trên người, choàng lên người cô, Dương Bách Lâm đỡ cô từ cửa sau đi ra ngoài.
“Tình Tình, đã xảy ra chuyện gì?. Nói cho anh biết được không?. Đừng để anh
lo lắng” Đã là sinh viên năm 4, cho nên Dương Bách Lâm đều phải tự mình
lái xe đến trường.
Sau khi lên xe, thấy bạn gái trên mặt toàn
lệ, ngược lại không nói lời nào, làm cho hắn lo lắng không biết làm sao. Thật chẳng lẽ đúng như hắn đang nghĩ…..
“Thật xin lỗi, Bách Lâm. Em không biết, em không biết…. Nhưng, em không có bị hắn, không có….”
Vừa nhắc tới tình cảnh vừa rồi, Tình Tình rất sợ, đặc biệt nhớ tới ánh mắt
sắc bén kia, giống như muốn nuốt chửng lấy cô, thật là đáng sợ….
“Được rồi, được rồi. Tình Tình. Anh không hỏi, không hỏi. Chuyện này anh nhất định sẽ điều tra rõ, sẽ không để em phải chịu uất ức. Anh trước tiên
chở em về nhà, em tốt nhất nên ngủ 1 giấc, coi mọi chuyện xảy ra hôm nay chỉ là cơn ác mộng được không?”
Dù cô nói đứt quãng, nhưng Dương Bách Lâm đã hiểu xảy ra chuyện gì rồi.
Ở trong trường học, thậm chí lại có người dám làm ra loại chuyện này, anh Dương Bách Lâm, nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này.
"Bách Lâm, Bách Lâm. . . . . . Không cần, không cần. . . . . . Em không muốn làm trò cười cho mọi người. . . . ."
"Yên tâm đi, không có việc gì. Tất cả có anh ở đây, được không?" Dương Bách Lâm nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi.
Một ánh đèn xe chói mắt xông tới, bởi vì đường xe trong sân trường tương
đối hẹp, Dương Bách Lâm nhường đường cho người ta, lúc 2 xe giao nhau,
anh dường như nhìn thấy người lái chiếc xe đó, cặp mắt sắc bén của hắn
quét về phía bên này.
Chỉ là không tới thời gian 1 giây, 2 chiếc xe đã đi ngược chiều nhau.
Phòng khách Tiết gia.
Một đôi bàn tay trắng noãn như ngọc được chăm sóc rất tốt đặt trên bắp đùi người đàn ông đang đọc báo, người phụ nữ ôn nhu mở miệng: “Thiệu Trạch, chúng ta có phải nên lên đường đến nhà Mộ Dung không?. Đại thọ của Mộ
Dung lão thái gia chúng ta không nên đến trễ”
Một người đàn ông
với mái tóc đen được chải gọn về phía sau, lộ ra cái trái đầy đặn, khóe
miệng khẽ cong lộ ra ngũ quan đoan chính nhưng đầy nét lạnh lùng.
"Tình Tình đã về chưa?" Người đàn ông mắt không có rời đi tờ báo một lần.
"Tình Tình cũng muốn cùng đi sao? Bình thường nó đều không thích tham gia
những bữa tiệc như vậy, chi bằng không nên miễn cưỡng nó” Người phụ nữ
lộ ra mỉm cười nhu thuận:
“Mấy ngày nay em thấy sắc mặt nó không
tốt lắm, có thể học nhiều nên mệt mỏi, không bằng để nó ở nhà nghỉ ngơi
thật tốt, trong nhà còn có chị Ngô không phải sao?”
Nói đùa sao?
Tối nay nếu để cho Tiết Tình đi theo, thì con gái bảo bối Tinh Tinh của
bà còn có hy vọng gì?. Mặc dù Tiết Tình đã đính hôn, nhưng nếu như chưa
kết hôn thì không có chuyện gì không thể xảy ra. Đến lúc đó tất cả hào
quang không phải do con Tiết Tình kia chiếm hết sao? Nhà Mộ Dung là nhà
danh giá, giàu có nhất, con cháu lại đông đảo, lại có nhiều người đi
theo nghiệp kinh doanh. Hơ