XtGem Forum catalog
Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326731

Bình chọn: 10.00/10/673 lượt.

cũng nhắm mắt!

Thấy lão thái gia nhìn Tình Tình không nói một lời, mọi người cũng không ai

dám lên tiếng, trong phòng sách hào hoa lập tức trở nên tĩnh. Yên tĩnh

đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của mười mấy người.

Lão thái gia này muốn làm khó cô sao? May là có Mộ Dung Trần đứng ở phía sau, nếu không Tình Tình nghĩ mình sẽ ngã mất rồi.

“Ông nội….” Mộ Dung Trần cau mày.

"Khụ, Cổ Quản gia!"

Lão Thái Gia ho nhẹ một tiếng, gọi Cổ quản gia đứng ở một bên. Thật là

thiếu kiên nhẫn, đến lúc đó sẽ không bị cô gái nhỏ này kiềm chế trong

lòng bàn tay sao. Đồ vô dụng. Lão thái gia trong lòng thầm mắng.

“Lão thái gia”

Cố quản gia lên tiếng, cung kính đưa lên một cái mâm tinh xảo.

"Nha đầu, đưa tay qua đây!"

Lão thái gia lấy từ trong mâm ra một cái gì đó, trong lúc mọi người đang

trợn mắt há hốc mồm, thì ông đã đem vòng ngọc phỉ thúy, bảo vật gia

truyền vô giá của nhà Mộ Dung đeo lên cổ tay trắng noãn của Tình Tình.

Đây là một đôi bảo bối tương truyền nhiều đời của nhà Mộ Dung, đến đời của

Mộ Dung Hàng Nhậm, lão thái gia cũng không truyền cho 2 anh em bọn họ,

đến đời của Mộ Dung Trần, một cái đã được đeo cho vợ của Mộ Dung Kiệt –

người thừa kế của nhà Mộ Dung, trong đám cưới, cái còn lại phải xem ý

của lão thái gia rồi.

Lão thái gia luôn luôn yêu thương Mộ Dung

Trần, mặc dù cũng đã chuẩn bị tâm lý khi lão thái gia sẽ đem bảo bối còn lại truyền cho vợ của anh, nhưng khi tận mắt chứng kiến lại khác.

Người có địa vị thấp nhất ở nhà Mộ Dung là chú hai Mộ Dung Hàng Phong và nhị

phu nhân. Nhìn lão thái gia đem vật gia truyền làm quà ra mắt cho Tình

Tình thì bà đã sớm tức giận đến xanh mặt nhưng vẫn không dám lên tiếng.

“Cám ơn, ông nội”

Vòng tay màu xanh ngọc bích đeo lên cổ tay trắng noãn của cô thật là đẹp. Mộ Dung Trần cầm tay của cô lên, nhẹ giọng nói.

“Cảm ơn ông nội”

Dù cô không hiểu giá thị trường, cũng biết vòng tay đeo vào tay mình không phải có tiền là có thể mua được.

Chỉ là, lão thái gia tại sao lại đem vật quý như vậy trao cho cô? Vấn đề này, Tình Tình sẽ không ngu ngốc đến mức đi hỏi ông.

“Đây là ba, mẹ”

Không để ý đến ánh mắt của mọi người, Mộ Dung Trần vui vẻ nắm tay Tình Tình

bắt đầu giới thiệu, cũng không quan tâm cô có nhớ hết hay không.

Từ Mộ Dung Hàng Nhậm trở xuống, cô vẫn nhớ, Tình Tình nhớ đó là chú 2 và

thím 2 đang có chút mất hứng, từ trên xuống dưới đều mặc đồ thời thượng

là cô nhỏ, vẻ mặt cường thế, khí phách là Mộ Dung Kiệt, còn người vẫn

đang giữ ý cười trên mặt là anh hai, anh ba. Tướng mạo của bọn họ đều

lịch sự, tuấn mỹ.

Không thể phủ nhận, người nhà Mộ Dung dù là

trai hay gái, từ già đến trẻ đều tuấn mỹ, xinh đẹp, xem ra người có tiền cũng thích cưới người đẹp, không phải là không có lý do, ít nhất có thể đảm bảo cho diện mạo, phẩm chất của đời kế tiếp.

“Được rồi, những người này đều là trưởng bối, những người khác từ từ làm quen cũng được”

Anh giới thiệu xong một hơi, vốn là muốn ngồi xuống, nhưng chợt nghĩ đến

thứ gì đó, kéo tay cô đi đến trước mặt một đôi vợ chồng lúc nãy anh quên giới thiệu.

“Tình Tình, thiếu chút nữa quên mất, vị này là em năm, Mộ Dung Khiêm, và vợ của nó Phó Cảnh Ca” “Chị dâu, xin chào” Trên mặt Mộ Dung Khiêm vẫn duy trì nụ cười ôn hòa.

Đây là lần đầu tiên sau khi cô vào nhà Mộ Dung có người gọi cô như vậy, hơn nữa còn là một người đàn ông, xưng hô như thế khiến cô không được tự

nhiên tí nào.

“Xin chào”

Nhìn người đàn ông kia rõ ràng

lớn tuổi hơn cô rất nhiều nhưng lại gọi cô là chị dâu. Tình Tình chỉ có

thể lung túng nói ra 2 chữ xin chào. Hơn nữa, dường như người phụ nữ tên Phó Cảnh Ca rất ghét cô, trước kia cô không quen cô ta, chắc không từng đắc tội với cô ta chứ?

“Cảnh Ca, em không phải cũng nên gọi một

tiếng chị dâu sao?” Mộ Dung Khiêm cười ôn hòa, nhưng trong mắt của anh

khi nhìn về vợ của mình không có ý cười nào.

Phó Cảnh Ca, em không quên được anh Tư như vậy sao?

“Gọi tôi Tình Tình là được rồi” Thấy sắc mặt của cô ta trở nên không được tự nhiên, nhưng mở miệng vẫn không cách nào gọi được, Tình Tình chủ động

phá vỡ cục diện bế tắc.

“Làm càn” Lão thái gia thấy 2 đứa cháu

nội của mình lại tranh đấu gay gắt ở trước mặt nhiều người như vậy,

thanh âm uy nghiêm, nặng nề vang lên.

“Ông nội mắng rất phải. Tuy rằng tuổi Tình Tình còn nhỏ, nhưng thân phận ở nhà Mộ Dung không thể

không rõ ràng như vậy? Em dâu, tôi nói như vậy có phải không?” Mộ Dung

Trần chính là muốn ép Phó Cảnh Ca lên tiếng, anh không muốn có bất kì

dính dáng gì với người phụ nữ này.

Tuy rằng người phụ nữ này rất

mưu kế, nhưng không phải không có người thích? Nếu không vì sao mỗi lần

nhìn thấy anh đều dùng ánh mắt muốn giết người nhìn anh.

Chú năm, chỉ sợ là trúng độc của người phụ nữ này quá sâu mà không biết.

Anh làm như vậy là muốn nói cho tất cả người nhà Mộ Dung biết, từ đầu đến

cuối người phụ nữ mà Mộ Dung Trần anh muốn chỉ có Tiết Tình Tình mà

thôi. Như vậy, từ nay về sau ở nhà Mộ Dung sẽ không ai đi làm khó cô.

“Cảnh Ca” Trong mắt Mộ Dung Khiêm trở nên lạnh lẽo hơn. Chỉ mở miệng thôi,

khó khăn như vậ