Teya Salat
Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường

Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322953

Bình chọn: 7.5.00/10/295 lượt.

lầu, nghe được có cô gái kêu cứu mạng, nghĩ đến trên lầu phát sinh án mạng, lúc gõ cửa lại nghe thét chói tai cho nên mới xông tới.

Án mạng? Cô nhíu mày hí mắt, cắn răng nói:

_ Đó là tivi! Television! TV!

Hawke đem cô đi tới ghế sô pha.

_ Tôi hiện tại đã biết.

Cô trừng anh, rồi mới mở miệng:

_ Anh nói, anh ngủ dưới lầu?

Hawke lại lần nữa cười khổ

_ Ừ!

Cô lại trừng anh, im lặng sau một lúc lâu, mới lại hỏi:

_ Khấu Thiên Ngang là gì của anh?

_ Anh trai của tôi.

Hawke thấy cánh tay cô bắt đầu sưng đỏ đứng lên, nhịn không được nói:

_ Bệnh viện gần nhất ở đâu?

Phát hiện tầm mắt anh vẫn chằm chằm vào cánh tay của cô, cô liền kéo tay áo xuống, lãnh mặt nói:

_ Tôi không cần gặp bác sĩ, anh tên gì?

_ Hawke.

Anh giương mắt nhìn cô, phát hiện cô gái này rất xinh đẹp, bất giác lộ ra nụ cười mê người, giơ tay báo tên đầy đủ.

_ Hawke · Bart.

Cô nhìn bàn tay to của anh liếc mắt một cái, lại đem tầm mắt về mặt anh, mặt không chút thay đổi nói

_ Thật có lỗi tôi nói thẳng. Tôi nghĩ anh biết bị cánh cửa bị anh đá hiện giờ đang thế nào. Nếu anh không muốn bị nắm đến cục cảnh sát, tôi khuyên anh tốt nhất bây giờ nên trở về chỗ của anh.

Anh trên mặt vẫn giữ nụ cười mê người, thoải mái nói:

_ Cô nhất định phải đi bệnh viện, tôi biết lực đạo của mình, nếu tôi bỏ đi, chỉ sợ tôi vì lương tâm bất an mà không ngủ được. Huống hồ, tôi nghĩ cô không thời gian báo cảnh sát, đúng không?

Cảnh cục nếu đúng theo như lời cô gần như vậy, cô lại báo, hiện tại cảnh sát cũng sớm nên chạy tới rồi. Hawke mỉm cười nhìn cô gái này một lần nữa nheo lại mắt, giống như con mèo nhỏ bị bỏ, cô còn không kịp làm khó dễ, cửa đột nhiên truyền đến một tiếng hét.

_ Không được nhúc nhích, tôi là cảnh sát, giơ tay lên!

Nụ cười của Hawke chết đứng, chỉ thấy kia cô gái nhíu mày, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh.

_ Giơ tay lên!

Phía sau viên cảnh sát lại lần nữa cảnh cáo. Hawke chậm rãi giơ lên, nhìn nụ cười của cô. Quái lạ, tuy rằng biết cô là ở cười nhạo anh, anh lại cảm thấy cô so với lúc nãy lại đẹp hơn một chút.

_ Âu Dương tiểu thư, cô có sao không?

Tên kia viên cảnh bước tới. Cô liền nghiêm mặt khi Lâm cảnh quan tiến lại, đột nhiên trở nên có chút câu nệ nói:

_ Không sao!

_ Tôi ở dưới lầu nhìn thấy cửa sổ nhà cô bị phá, người này là ai? Anh quấy rầy cô sao?

Lâm cảnh quan nhìn cô hỏi. Hawke nhướng mày, không vội giải thích, chờ xem cô gái này trả lời như thế nào. Cô liếc anh một cái.

_ Không có, chính là hiểu lầm.

_ Hiểu lầm?

Lâm cảnh quan nhăn mặt, quay đầu nhìn xem cánh cửa bị phá, lại nhìn cô một cái, hoài nghi hỏi

_ Cô chắc chắn?

_ Ừm.

Cô gật đầu, nhẹ nhàng bâng quơ giải thích

_ Anh là em trai của Khấu ca, tôi vừa không cẩn thận đánh vỡ cửa sổ, anh ở dưới lầu nghe được, nghĩ có chuyện gì, cho nên đi lên nhìn xem.

_ Em trai Khấu Thiên Ngang?

Lâm cảnh quan nghe vậy sửng sốt, người này là người ngoại quốc? Làm sao có thể là em trai Khấu Thiên Ngang?

_ Xin chào!

Hawke nhếch khóe miệng, quay đầu chào hỏi tên kia viên cảnh.

_ Tôi là Hawke.

_ Chứng minh của anh đâu?

_ Ở dưới lầu.

Hawke cười cười, bất đắc dĩ nói

_ Tôi không kịp có thời gian lấy.

_ Dưới lầu?

Cô gái ngồi ở trên sô pha mở miệng bổ sung

_ Anh ấy nói anh ấy ngủ dưới lầu.

Lâm cảnh quan nhìn xem Hawke, nhìn nhìn lại cô, mới nói:

_ Tốt lắm, chúng tôi xuống dưới lầu nhìn xem.

_ Chân tôi bị thương.

Cô chỉ chỉ chân chính mình, mặt không chút thay đổi nói. Lâm cảnh quan không nói thêm gì, chỉ nói.

_ Đi, đi xuống.

Hawke âm thầm thở dài, bất đắc dĩ xoay người, đi xuống lầu. Trở lại tiệm cà phê, Hawke thẳng đi đến kho hàng, xuất ra chứng minh cho anh xem. Lâm cảnh quan mở ra xem xem, đối chiếu anh cùng ảnh chụp trong chứng minh, rồi mới đi đến quầy bar cầm lấy điện thoại, liên lạc Bạch Vân, xác định thật sự là em trai Khấu Thiên Ngang, mới đem chứng minh trả lại cho anh.

_ Thật có lỗi, anh sao không giống với anh trai mình?

_ Cha tôi kết hôn quá nhiều lần.

Hawke cất chứng minh, tiễn anh ra cửa, nhịn không được mở miệng hỏi:

_ Anh có biết bệnh viện gần nhất ở đây không?

Lâm cảnh quan mặt nhăn nhíu mày.

_ Làm sao vậy, anh có gì sao?

_ Không phải.

Anh ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu hai bị phá.

_ Tôi nghĩ cô cần đến bệnh viện.

_ À, chân của cô!

Lâm cảnh quan hiểu ý

_ Phía trước hai trăm mét quẹo phải.

Chợt nghe được cửa truyền đến tiếng vang, cô vội vàng ngẩng đầu, rồi mới nhíu mày.

_ Anh lên đây làm gì?

_ Mang cô đi bệnh viện.

Mỉm cười, hướng cô đi đến.

_ Không cần.

Cô lạnh lùng, đem tay áo vừa mới xắn lên nhanh chóng kéo xuống. Hawke sớm nhìn đến cánh tay sưng đỏ của cô, ngượng cười, sắc mặt trắng bệch. Trời ơi, anh hy vọng tay cô không bị anh đá gãy!

_ Tay cô bị gãy?

_ Không có.

Cô vẻ mặt hờ hững. Anh liền ngồi xổm trước sô pha, tay nắm lấy tay cô, cô vội né, nhưng lại bị thương không thể né tránh, bị anh nắm lấy, nhưng lần anh vô cùng nhẹ nhàng, nắm lấy cổ tay cô, làm cho cô không thể rút lại, rồi mới xắn tay áo của cô lên, rủa một tiếng

_ Shit! Tay cô bị gãy rồi!

Cô nhếch môi, không rên một tiếng.

_ Tôi đời này không đánh con