
gia, kiên định cam đoan. Lane đối với cô gái khẽ gật đầu sau đó xoay người đi ra ngoài.
_ Lane! Ông trở lại cho tôi!
Mắt thấy quản gia nhanh chóng rời đi, Lam Tư tức đến muốn vỡ mạch máu, anh hổn hển quay đầu trừng mắt nhìn cô, lớn tiếng mắng.
_ Người đàn bà chanh chua đáng chết này cô nghĩ cô là ai?
_ Tôi là công tước phu nhân mới nhất của Ace.
Cô không chút nào sợ hãi, ra tiếng trách cứ anh.
_ Hơn nữa, người hiện tại giống người đàn bà chanh chua, chửi đổng lên không phải là tôi. Tôi tin anh đã ba mươi bảy tuổi, không phải ba tuổi hay bảy tuổi. Đừng tưởng rằng anh xảy ra tai nạn, bị thương, bị hủy dung, là có thể tùy hứng làm bậy như vậy –
_ Ngu ngốc!
Anh nổi trận lôi đình nắm ném gối về phía cô.
_ Cô cút ra ngoài cho tôi!
Cô né. Cái thứ nhất chưa kịp rơi xuống cái thứ hai đã bay đến. Gối
đầu tuy rằng mềm mại nhưng lực đạo lại vẫn có. Cô bị đánh lui từng bước, đầu đụng vào khung cửa sổ, máu nhanh chóng trào ra. Lam Tư hoảng sợ,
ngừng tay. Cô lại càng thêm phẫn nộ, bước về phía bên giường anh, đưa
tay nắm lấy vạt áo ngủ, hỏa đại mắng.
_ Anh đúng là ngu ngốc hết chỗ nói! Tôi nói cho anh biết, thế giới này còn nhiều người thảm hơn anh. Anh ở trong này tự oán làm gì!
Anh may mắn còn có người quan tâm, còn có đồ ăn ăn! Tôi cảnh cáo anh,
tốt nhất dừng cái hành vi chó điên cắn người lại đi! Bởi vì tôi tuyệt
đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho hành vi ngu xuẩn này tiếp tục! Lần sau
anh còn dám lấy này nọ dọa người, tôi cam đoan sẽ làm anh hối hận không
kịp!
Anh nhếch môi, sắc mặt tái nhợt cứng ngắc trừng mắt nhìn cô. Tiếng
đập cửa tại đây khi vang lên. Cô buông ra anh áo, đứng dậy nói.
_ Vào đi!
Adam bưng thức ăn đến thấy đầu cô rướm máu liền hoảng sợ. Cô lại
không liếc mắt nhìn anh cái nào, chỉ là trừng mắt nhìn Lam Tư, âm thanh
lạnh lùng nói.
_ Anh tốt nhất là ăn sáng đi! Tối nay tôi sẽ đến giúp anh làm vật lí trị liệu. Anh mà không ăn đừng có mà ngất xỉu.
Nói xong, cô không quay đầu lại, xoay người đi ra ngoài.
_ Anh hẳn là đang thấy rất hổ thẹn.
Adam dựng lại cái bàn tròn nhỏ, lấy đến bên giường, đem khay thức ăn
đặt lên. Lam Tư căm giận bất bình trừng mắt nhìn anh , giọng căm hận
nói.
_ Người kêu cô ấy đến đây mới cảm thấy hổ thẹn. Cô ấy với tôi li hôn rồi.
_ Bạch Vân nói không phải thế!
Adam đem hai tay cắm ở trong túi tiền, nhìn anh Hai từ nhỏ đến lớn bình tĩnh, cho tới bây giờ chưa từng cố ý ức hiếp mình.
_ Trước đây tôi luôn muốn được giống anh. Cái gì cũng đều đã
làm, cái gì cũng đều biết, cái gì cũng không sợ. Lúc nào cũng vậy, mọi
sự chú ý của cha đều là về phía anh.. Nhưng sau này, tôi lại cảm thấy
mình may mắn, tôi không phải là người mà mọi người trông đợi. Nhưng tôi
vẫn sùng bái anh như cũ, bởi vì anh chưa bao giờ khi dễ người nhỏ yếu
hơn mình, luôn luôn cố lấy được những gì mình muốn.
Lam Tư căng thẳng, không thể mở miệng. Adam thản nhiên mở miệng.
_ Tôi hi vọng anh sẽ thấy áy náy bởi vì vết thương trên trán cô nhất định sẽ để lại sẹo.
Nói xong, anh liền xoay người đi ra ngoài. Để lại vẻ mặt uất ức của
Lam Tư, trừng mắt nhìn bóng dáng em trai, anh tức giận lại muốn ném đi
đồ ăn nhưng chợt lại nhìn thấy khung cửa sổ bị anh làm hư. Khung cửa sổ
bị gãy, còn dính chút máu đỏ tươi, thoạt nhìn có vẻ ghê người. Hình ảnh
cô đập đầu vào cửa sổ hiện lên khiến anh nghẹt thở. Kia trong nháy mắt,
anh còn tưởng rằng mình muốn giết cô.
_ Chết tiệt!
Anh mím môi nhắm mắt, phẫn nộ của cô nhanh chóng rõ ràng hiện lên,
khiến anh vừa tức giận vừa đau lòng. Lúc nhìn thấy cô trước cửa, anh còn tưởng là mình còn nằm mơ chưa tỉnh. Cô vẫn luôn ở trong giấc mơ của
anh. Giấc mơ ngọt ngào mà tàn khốc.
_ Nhưng cô là thật.
_ Là thật.
Anh thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hoa hồng trên người cô.
_ Ông trời……
Anh thống khổ nhắm mắt lại, hít thật sâu mùi hương quen thuộc kia.
Anh muốn cô. Anh nhớ cô. Anh làm sao có thể nhớ người mà anh không thể
gặp nhất. Anh hận không thể điều khiển hai chân, anh hận gương mặt xấu
xí của mình, anh càng hận mình không thể bước xuống giường ôm cô vào
lòng. Anh sợ hãi sẽ nhìn thấy ánh mắt thương hại của cô. Ánh mắt đó anh
thể chịu được.
_ Nhưng cô không nhìn anh như thế.
Âm thanh nơi sâu nhất trong lòng đột nhiên vang lên. Lúc nãy cô đến
gần. Gần như thế làm sao có thể không phát hiện vết phỏng nơi mặt anh.
Quá mờ nên cô không thấy rõ sao? Cô nhìn rồi, cô cũng không có hét,
không có tế xỉu cũng không giật mình sợ hãi bỏ đi. Có lẽ cô đang tức
giận không để ý đến. Hay là cô không ngại.
_ Quá mờ nên cô không thấy rõ sao?
Câu này lòng anh vừa nói lúc nãy. Anh nắm chặt tay, chèn ép khát vọng kia, nghiêm khắc đem tia hi vọng kia dập tắt hoàn toàn. Lam Tư · Bart,
đừng choáng váng, cho dù cô không ngại gương mặt không trọn của mày, mày cũng vẫn là một tên tàn phế không thể xuống giường.
_ Nhưng cô nói cô sẽ giúp anh làm vật lí trị liệu.
_ Không!
Anh thống khổ mở mắt ra, gầm nhẹ ra tiếng. Anh tuyệt không để cho
cô thấy bộ dạng bất lực của anh, anh tuyệt đối không thể mất thể diện
trước mặt cô. Anh muốn đuổi đi cô, anh sẽ đuổi đi cô, ch