Pair of Vintage Old School Fru
Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu

Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322704

Bình chọn: 7.00/10/270 lượt.

ng cô chưa bao giờ thấy hạnh phúc như thế này. Bọn họ ở đình nhẹ nhàng xoay tròn, một vòng lại một

vòng, một vòng lại một vòng. Thế giới giống như chỉ còn lại anh cùng cô, cô cảm thấy chính mình giống như đang được ở thiên đường. Sau đó, âm

nhạc ngừng lại. Hai người thở phì phò ngừng lại, sau đó anh nâng mặt cô

lên, cúi đầu hôn môi cô.

_ Anh rất hi vọng hôm nay sẽ hoàn mỹ.

Anh nói.

_ Hoàn mỹ là không tồn tại.

Cô mắt chứa giọt nước long lanh, mỉm cười nhìn anh.

_ Đúng vậy!

Anh cười cười, đồng ý lời của cô, sau đó anh lui từng bước, hít một hơi thật sâu, nhìn cô, mở miệng.

_ Ngày này hai năm trước, có một

cô gái mở miệng cầu hôn anh. Ngay lúc đó anh chỉ biết tính toán ích lợi

cho nên anh đồng ý cùng cô ấy kết hôn một năm đổi lấy độc quyền nghiên

cứu. Nhưng cô ấy không chỉ thông minh mà tâm hồn còn trong như ngọc.

Chưa bao giờ có ai hiểu anh như cô ấy. Chưa bao giờ có người làm anh

cười đến sảng khoái như cô ấy. Cho nên khi cô ấy rời khỏi anh, anh cũng

không muốn hủy bỏ hôn ước. Bởi vì anh phát hiện anh không chỉ cần một

năm ngắn ngủi như thế.

Anh quỳ xuống trước mặt cô, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp. Mạc Liên kinh ngạc nhìn anh, cảm động nói không ra lời.

_ Lúc này đây, là mãi mãi. Anh muốn cùng em làm hợp đồng cả đời.

Anh ngửa đầu nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc nói.

_ Em có thể… lấy anh không?

Cô chưa bao giờ biết, anh cũng có thể

lãng mạn như thế. Cô cho tới bây giờ không nghĩ tới có ngày anh sẽ cầu

hôn cô như thế. Mạc Liên nhìn người đàn ông từng rất kiêu ngạo trước

mắt, nay lại quỳ gối trước mặt cô, không khỏi che miệng, khóc nấc lên.

Thấy cô đột nhiên khóc, Lam Tư không khỏi có chút khẩn trương.

_ Liên?

Từng giọt nước mắt nhanh chóng chảy xuống. Cô quỳ xuống, gắt gao ôm lấy anh. Lam Tư khóe mắt mang theo ẩm ướt.

_ Đây là biểu thị em đồng ý sao?

Cô vừa khóc vừa nói.

_ Em đồng ý! Vô cùng đồng ý!

Cho đến khi tai nghe được lời cô nói, anh mới chính thức nhẹ nhàng thở ra. Lam Tư dùng tay bị thương ngây ngốc mở hộp ra, lấy nhẫn đeo vào ngón tay cô. Mạc Liên nhìn hình dáng của chiếc nhẫn lại lắp bắp kinh hãi. Đó là một chiếc nhẫn kim cương hình đóa hoa

sen màu hồng phấn. Thiết kế vô cùng tinh xảo, nhiều đóa hoa trên tay cô

như đang nở rộ, còn đính thêm những chiếc lá bằng ngọc lục bảo.

_ Chiếc nhẫn này là do anh tự thiết kế mời Catier đặc biệt chế tác.

_ Anh nói.

_ Sao anh biết?

Cô cho tới bây giờ chưa từng nói cho anh tên tiếng Trung của cô là do đặt từ tên loài hoa này.

_ Anh hỏi Bạch Vân, cô nói tên tiếng Trung của em giống với tên loài hoa này.

Anh nắm tay cô.

_ Anh hi vọng em sẽ thích nó.

_ Em làm sao không thích được?

Cô cười rơi lệ, vỗ về mặt anh.

_ Chưa từng có ai vì em mà làm như thế. Nó thật sự quá đẹp!

Anh một lần nữa đem cô ôm vào trong lòng, lại hôn lên môi của cô.

_ Mạc tiến sĩ, anh yêu em!

Cô ý loạn tình mê lôi kéo anh ngã xuống những cánh hoa hồng. Sau đó mới đúng lúc nhớ tới bên cạnh còn có người.

_ Chờ một chút…… Lam Tư…… Dàn nhạc……

Cô thở gấp, xấu hổ ngăn cản đưa tay vào váy cô. Lam Tư cười khẽ ra tiếng.

_ Bọn họ đã sớm đi rồi. Jake sẽ biết quản lí họ.

_ Ưm!

Mặt cô đỏ lên, lại kéo anh gần lại.

Hoàng hôn, đem thế giới nhuộm thành màu kim hồng. Bọn họ ở giữa vườn hoa hồng, triền miên thật lâu……

Star Hotel. New York

Mạc Liên đi lên sân khấu, đứng ở bục, cô nhìn phía trước ba bốn trăm người, mỉm cười, hướng về phía Microphone mở miệng.

_ Rất vui khi được gặp mọi người ở đây. Mười năm trước, tôi bắt đầu nghiên cứu kỹ thuật này. Lúc ấy, không ai tin tưởng tôi sẽ thành công. Nhưng bên cạnh tôi vẫn có rất nhiều bạn bè. Nhiều năm rồi, họ vẫn ủng hộ, giúp đỡ tôi. Đương nhiên người chồng

giàu có của tôi- Lam Tư · Bart cũng đã vô cùng rộng rãi chi tiền cho tôi giúp tôi có thể ngày càng hoàn thành những thiếu sót. Thật ra mà nòi

thì, tiền của anh ấy là quan trọng nhất.

Trong hội trường có vài tiếng cười rộ

lên. Mạc Liên nhìn Lam Tư đang ngồi dưới khán đài nhéch môi cùng cô,

cười cười, thiệt tình nhìn anh mà nói.

_ Nhưng thứ anh ấy cho tôi không

chỉ có tiền mà còn có sự tin tưởng vô hạn. Mỗi khi tôi suy sụp hay nổi

giận anh ấy luôn kiên nhẫn tiếp sức cho tôi. Nhiều lần tôi muốn buông

tay bỏ cuộc, anh lại động viên tôi tiếp tục. Nếu không có anh ấy, tôi

tuyệt đối không thể hoàn thành kỹ thuật N3.

Cô thở sâu, quay lại nhìn mọi người, mỉm cười mở miệng.

_ Đương nhiên, tôi hôm nay đến đây không phải chỉ để khen ngợi người chồng đáng yêu, giàu có của tôi.

Tiếng cười lại hiện ra. Cô chờ cho tiếng cười lắng xuống mới nói.

_ Năm trước khi thí nghiệm này

thành công, cũng đã được các cơ quan chức năng cấp phép, tôi đã có một ý tưởng nên đã cùng anh ấy thảo luận.

Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười tuyên bố.

_ Hôm nay tôi rất vinh hạnh thay

cho tập đoàn Bart gia cũng như chồng tôi, ở đây xin thông báo với mọi

người một chuyện. Chúng tôi không giữ bản độc quyền kĩ thuật N3 nữa.

Lời nói của cô làm cho hội trường lập tức xôn xao hẳn lên. Vài phóng viên đã nhanh chóng gọi về công ty họ. Mạc

Liên nhìn sự kinh ngạc của mọi người, tiếp tục mở miệng n