
hiết kế cho cô ta xem, chỉ có hai chúng ta biết, nếu cô ta chết
cũng không thừa nhận, chúng ta mỗi người một ý, nếu làm lớn việc ra, mọi người
chắc chắn sẽ tin tưởng lời nói của côta hơn!” Cô nói ra nỗi băn khoăn của mình,
chỉ có thể làm người câm ngậm Hoàng Liên.
“Em không vạch trần làm sao biết tới cùng sẽ như thế nào?” Anh cổ vũ cô nói ra,
chỉ cần cô đứng ra khiếu nại, anh sẽ nghĩ biện pháp điều tra Hà Lỵ.
Dụ Bảo Đế thấy anh bênh vực cô, tức giận giống như chính mình bị hại vậy, oán
khí còn sót lại trong lòng cô dường như biến mất tăm.
Có nhà thiết kế độ lượng, nếu phát hiện chỗ sai trong thiết kế của người đi sau
liền chỉ dẫn, để cho lớp trẻ có cơ hội phát triển; ngược lại, nếu nhà thiết kế
có lòng riêng, sẽ giống như Hà Lỵ, đầu tiên là phê bình trả lại, sau ngấm ngầm
lấy dùng, tăng thêm một chút khác biệt, biến thành của mình, lấy danh nghĩa của
mình để công bố.
Chỉ là vận may của cô tương đối không tốt, lại gặp được loại người thứ hai.
“Quên đi, gặp một lần thì học khôn được một lần! Thật ra, chỉ có thể trách
chính em ngây thơ cho rằng mỗi người đều là người tốt. Có kinh nghiệm lần này,
về sau em sẽ không thể tùy tiện đem tác phẩm của mình đưa cho người khác.” Cô
rộng lượng không muốn so đo.
Thẳng thắn mà nói, Hà Lỵ để cho cô biết thêm một mặt xấu xa của con người, cũng
không hoàn toàn là chuyện xấu.
“Em không muốn cho cô ta một bài học sao?” Thiệu Kì Á không nghĩ tới cô rốt
cuộc lại nói quên đi!
“Em làm thế nào dạy cho cô ta bài học chứ?” Bảo Đế tự nhận thấy mình không có
bản lĩnh lớn như thế, chỉ mỉm cười hỏi lại.
“Dù sao nếu cô ta có thói quen như vậy, về sau nhất định sẽ có ngày bị dạy dỗ.”
“Ai, hình như là anh cổ vũ em đem bản thiết kế đưa cho nhà thiết kế xem, mới
hại tâm huyết của em bị ăn cắp.” Anh vì đau lòng mà tự trách, hoàn toàn không
nghĩ tới ở công ty của anh sẽ có loại sự tình này.
“Anh không cần nói như vậy!” Cô kéo khuỷu tay anh, tiếp tục đi dạo về phía
trước. “Đổi góc độ khác mà nghĩ, tác phẩm của em đã được công bố rồi, tuy rằng
không phải dưới danh nghĩa của em, nhưng chứng tỏ hai bản thiết kế kia của em
rất xuất sắc, đối với em như vậy cũng là một sự cổ vũ rồi!”
Sau khi hai người kết giao, cô ở trước mặt anh biểu hiện ra càng nhiều sự ngây
thơ, bốc đồng của một cô bé, nhưng phần lớn thời gian ý nghĩ của cô vẫn tương
đối trưởng thành, anh tán thưởng tấm lòng rộng lượng của cô, còn có tính nết
đơn thuần thiện lương khiến cho người ta yêu thương.
“Khả năng tự mình an ủi của em thật đúng là hạng nhất, cũng không cần anh phải
an ủi.”
“Hay là muốn em ỷ lại!” Cô khẽ dựa vào đầu vai anh làm nũng.
Có lẽ vì cô suy nghĩ lạc quan vui vẻ, nhưng anh là chỗ dựa tinh thần của cô,
chính là bởi vì còn có anh yêu thương và cho cô ỷ lại, cô mới có nhiều năng
lượng như vậy.
“An ủi à...” Anh nhéo cái mũi đáng yêu của cô, trong lòng xuất hiện một cảm
giác yêu thương dịu dàng. “Chỉ cần có tài hoa sẽ không sẽ bị mai một, anh tin
tưởng em có năng lực.”
Bảo Đế gật đầu, tự tin tăng lên, khóe miệng mỉm cười vui vẻ.
Nhìn thấy cô lại tươi cười, lúc này Thiệu Kì Á mới nhếch môi cười, nhưng trong
lòng lại có ý tưởng khác.
Tạm thời không nói tới Hà Lỵ khi dễ Bảo Đế của anh, chỉ cần nghĩ tới có loại
nhà thiết kế vô đạo đức này ở công ty, khó bảo đảm về sau sẽ không gây ra
chuyện gì ảnh hưởng tới danh dự công ty.
Hơn nữa, cô ta đối xử với Bảo Đế như vậy, lại còn có thể biểu hiện bình tĩnh
mạnh bạo, có thể thấy được đây không phải lần đầu tiên cô ta làm như thế, nói
không chừng trước đây cũng có những trợ lý khác phải chịu thua thiệt mà không
có nơi tố cáo, anh cần hết sức chú ý đề phòng cô ta mới được!
Cứ để cho Bảo Đế tiếp tục giữ lấy sự rộng lượng đáng quý cùng sự vô tư của
mình, về phần nên xử lý thế nào, nên dạy dỗ ra sao, để cho anh -- người phụ
trách bảo vệ này gánh vác vậy.
※ ※ ※
Chập tối, sáu giờ kém mười phút, bầu trời mưa lất phất bay, dưới hàng cây phía
bên ngoài tòa nhà của tập đoàn Alston có một người đàn ông đang đứng.
Không biết anh ta đã đứng bao lâu rồi, bị mưa ướt có chút chật vật, vẻ mặt tiều
tụy, ánh mắt hoảng hốt, nhìn chăm chú về phía cửa ra vào của tòa nhà.
Mãi đến khi một hình bóng xinh đẹp xuất hiện, vẻ mặt người đàn ông liền sáng
lên, vội vàng chạy tới đón.
“Bảo Đế!”
Mới vừa bước ra cửa lại đột nhiên bị ngăn lại, Dụ Bảo Đế hoảng sợ, cây dù trong
tay suýt nữa rơi xuống, cô định thần nhìn lại, bất ngờ phát hiện anh ta chính
là ── “Lục Đông Văn?” Cô kinh ngạc cao giọng, giật mình nhìn về phía bạn trai
trước đang bị mưa làm ướt sũng. “Làm sao anh lại ở chỗ này?”
“Anh đặc biệt đến chờ em.” Anh ta nhìn thấy mới cách biệt mấy tháng, Bảo Đế đã
trở nên khác trước ── khí sắc của cô rất tốt, hai gò má hồng hào, mặc áo lụa
trắng có tay áo màu cam nhạt, cùng với áo khoát vàng nhạt, phía dưới mặc váy
chữ A cùng màu, phối hợp với một đôi giày màu vàng đơn giản, thoạt nhìn xinh
đẹp lại có chút mềm mại đáng yêu, gương mặt toát lên vẻ tự tin, so với cô gái
hoạt bát đơn thuần trước kia càng thêm động lòng người.
Ai! Anh ta thực hối hậ