Bao Giờ Trăng Lại Tròn

Bao Giờ Trăng Lại Tròn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322184

Bình chọn: 7.5.00/10/218 lượt.

ông chợt vang lên tiếng cười ran và âm thanh náo nhiệt. Phần lớn khách mời đều là bạn học cũ, rất nhiều người không nhớ tên họ nhưng đều quen mặt, quen đến kỳ lạ. Lâm Ấu Hỷ thấy sống mũi cay cay, bước nhanh ra ngoài, để Lãnh Tử Thần lại đằng sau.

Mọi người ồn ào tập hợp lại, hô một, hai, ba. Tô Hoan Hoan siết chặt tay Lâm Ấu Hỷ, nói khe khẽ: – Lâm Ấu Hỷ, đừng có đi, tớ hy vọng cậu hãy chung hưởng hạnh phúc với tớ.

Ánh đèn flash nháy sáng, Lâm Ấu Hỷ yếu đuối trong ảnh rưng rưng giọt lệ lớn, trong ảnh nắng tháng Tám, chẳng khác gì viên ngọc long lanh trên má.

Không khí náo nhiệt cả ngày, đến khuya mọi người mới lần lượt rời khỏi khách sạn. Lâm Ấu Hỷ bước đi giữa đám đông, không dám quay đầu lại. Ánh mắt Lãnh Tử Thần như chiếc móc câu, không rời khỏi cô một giây. Tô Hoan Hoan cùng Vương Á Trúc đứng ở cửa khách sạn, chào tạm biệt từng người khách, đến Lâm Ấu Hỷ, Tô Hoan Hoan kéo tay cô, gọi to: – Tiêu Vũ Trạch, anh đưa Ấu Hỷ về đi.

- Mệnh lệnh của Tô nữ vương, lẽ nào dám không theo, xin tuân lệnh. – Tiêu Vũ Trạch đang đi cùng Lãnh Tử Thần, nghe lời Tô Hoan Hoan, tươi cười từ xa bước lại. Anh có vóc dáng hao hao Lãnh Tử Thần, thậm chí cao hơn một chút. Anh bước tới bên Lâm Ấu Hỷ. Được che chắn khỏi ánh mắt Lãnh Tử Thần, Lâm Ấu Hỷ mới dám ngẩng đầu, cảm kích nhìn anh. Anh vỗ vỗ đầu cô: – Cô ngốc, vẫn chẳng khác gì ngày trước.

Xe của Tiêu Vũ Trạch là một chiếc xe màu đen thương hiệu nổi tiếng, không quá xa hoa, cũng không hề lạc mốt, rất hợp với tính cách trầm tĩnh của Tiêu Vũ Trạch. Ghế ngồi rộng rãi thư thái, trong xe thoang thoảng mùi thuốc lá. Cũng như Lãnh Tử Thần, mấy người ấy đều hút loại này. Ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc, dù không còn bị ánh mắt đăm đắm của Lãnh Tử Thần soi rọi, Lâm Ấu Hỷ vẫn không nén nổi rùng mình.

Tiêu Vũ Trạch vừa lái xe vừa mở nhạc nhè nhẹ.

- Mấy năm rồi vẫn ổn chứ? – Anh nhẹ giọng, ánh mắt chăm chú nhìn đường.

Lâm Ấu Hỷ gật gật đầu, thấy Tiêu Vũ Trạch không nhìn mình mới khe khẽ đáp: – Ổn ạ.

- Bác Lãnh đã mất rồi, Tử Thần năm nay mới về nước, cậu ấy đi tìm em suốt. – Tiêu Vũ Trạch nghe thấy giọng cô mới quay đầu lại.

Cô ngoảnh đầu nhìn qua cửa sổ, đèn đường lướt vun vút trước mắt, nét mặt cô đầy sầu muộn. Hai người không nói gì nữa

Lâm Ấu Hỷ sống gần khu Đại học Quốc ngữ Thượng Hải, cách nhà thờ không xa, chạy xe không quá hai mươi phút. Tiêu Vũ Trạch dừng xe dưới tầng, Lâm Ấu Hỷ dường như đã ngủ. Anh không gọi cô mà trải áo khoác nhè nhẹ đắp cho cô.

- Tử Thần, em không lạnh mà. – Lâm Ấu Hỷ nửa mơ nửa tỉnh, vô tình thốt lên. Tiêu Vũ Trạch điềm tĩnh thở dài, vỗ vỗ lên vai cô. Cô bừng tỉnh, vẫn chưa ý thức được mình vừa nói gì, vội vàng tạm biệt rồi xuống xe.

Về đến nhà, tắm gội xong, thay bộ đồ ngủ, cô cầm một cuốn sách, ngả người lên ghế, nhìn sách mà chẳng thấy đuợc chữ nào. Lâm Ấu Hỷ bất đắc dĩ day day hai bên thái dương, thầm nghĩ hôm nay không nên đi dự đám cưới này. Quả là sai lầm.

Ngoài hành lang vang lên tiếng giày da lộp cộp. Một lát sau, chuông cửa reo. Cô đi chân đất ra mở cửa. Qua cánh cửa kính trong suốt cô nhìn thấy Lãnh Tử Thần ở bên ngoài. Anh vẫn mặc bộ âu phục màu đen, dáng vóc cao ráo, hai tay nhét túi quần. Trong tiệc cưới anh bị bạn bè chuốc rượu, đôi mắt hằn tia đỏ, ánh nhìn càng thêm sắc nhọn.

- Lâm Ấu Hỷ. – Anh nhìn đăm đắm gương mặt cô, nghiến răng nói. – Mở cửa ra, để anh vào.

Tay Ấu Hỷ run run, không giữ nổi cánh cửa. Anh đẩy cửa, ôm choàng cô vào lòng. Mùi khói thuốc lá đậm đặc và mùi rượu của anh xộc vào mũi cô. Sức vóc anh như thế, anh có ôm siết cô đến tan chảy cô cũng không cự lại nổi. Vòng tay anh, ấm áp quen thuộc, khi xưa cô cố hết sức cũng không gỡ nổi vòng tay ấy. Tất cả dường như mới hôm qua mà chớp mắt đã cách biệt.

- Lâm Ấu Hỷ, Lâm Ấu Hỷ, em thật ngốc lắm… – Ngón tay anh dịu dàng trên mái tóc mới gội dầu thơm của cô. – Tha thứ cho anh nhé, cô ngốc ơi, anh luôn yêu em lắm. Đã năm năm rồi, quá đủ rồi đó em.

Không biết bao nhiêu lâu, bàn chân trần cảm nhận cái lạnh, cô mới nhớ ra mình đi chân đất ra mở cửa. Cô dần tĩnh trí, nghiêm giọng: – Lãnh Tử Thần, anh đừng như thế. Vùng ra từ vòng tay anh, nhìn thấy trong mắt anh đầy giận dữ, cô đẩy thêm một cú, xô anh ra thật xa, sau đó cô nghe thấy giọng mình: – Xin lỗi, em không còn yêu anh nữa. Tiếp đó, cô đóng sập cánh cửa.

Đằng sau cánh cửa, lòng bàn chân trơn trượt, cô từ từ rũ xuống, bịt chặt miệng mình, không để tiếng nấc phát ra. Cô ngồi bệt trên đất, nước mắt rơi lã chã.

Năm năm thấm thoắt như thoi đưa, tuổi trẻ dường như mới hôm qua, nhưng tất cả đều đã không trở lại…

Cô sợ sau một giấc mơ, anh ra đi, tất cả chỉ là mộng ảo, còn lại một mình cô.

Năm năm trước, tháng Chín, mùa thu nồng nàn, hơi ấm tràn ngập, đúng mùa sinh viên nhập học. Trong khuôn viên một trường đại học, các khoa tấp nập sinh viên, hành lý la liệt, âm thanh ồn ào, người người chen chân, huyên náo nhộn nhịp.

Lâm Ấu Hỷ từ trên xe của trường bước xuống, ngồi trên xe lửa ba mươi sáu giờ, lại hơn một giờ đi xe trường, cuối cùng cũng tới nơi. Cô gái chưa từng vật vã xe cộ như vậy bao giờ, thể lực càng mong


Polly po-cket