Old school Easter eggs.
Bao Giờ Trăng Lại Tròn

Bao Giờ Trăng Lại Tròn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322364

Bình chọn: 9.5.00/10/236 lượt.

ia đình bốn người chúng tôi đang hạnh phúc trở thành tan nát. Năm Tử Thần mười tuổi, mượn cớ du lịch mùa hè mà về nước. Cậu ấy nói với bố tôi, nếu bố không bỏ La Tố, cậu ấy sẽ không trở về Mỹ. Bố chỉ có Tử Thần là con trai, nếu Tử Thần không chịu kế thừa gia nghiệp họ Lãnh, bố không có người khác để chọn. Giữa con trai và người tình, bất cứ người đàn ông nào cũng lựa chọn vế trước. Vì thế bố tôi ly hôn với La Tố. Lúc ấy Tử Thần mới đồng ý là sau khi học xong đại học ở Thượng Hải sẽ quay về. Tôi và mẹ đã giúp cậu ấy liên hệ được với một trường ở Mỹ, bố cũng có rất nhiều việc đợi cậu ấy về để giao phó. Nhưng một tháng trước, đột nhiên cậu ấy nói không muốn quay về nữa. Cô Lâm, cô nên hiểu tôi đang nói gì. Quyết định của Tử Thần thì không ai có thể khuyên được, tôi nghĩ, cô Lâm cũng không có bản lĩnh này.

Lâm Ấu Hỷ run rẩy răng va vào nhau lập cập, việc đã đến lúc bức xúc thế này, nỗi niềm giấu kín trong lòng và thực tế lại rối tơ vò vào nhau, chẳng khác gì sét đánh ngang đầu. Tại sao thế giới lại nhỏ thế, những người không muốn dây dưa vào nhau lại giăng mắc với nhau? Lãnh Tử Tịch không nói nữa, hớp một ngụm nhỏ cà phê. Lâm Ấu Hỷ run rẩy hỏi:

- Mẹ tôi hiện ở đâu?

- Bố tôi với bà ấy ly hôn, bà ấy một mình quay về Thượng Hải, không biết đi đâu. – Lãnh Tử Tịch lạnh lùng nhìn cô. – À phải rồi, tôi có nghe nói chỗ bà ấy ở, tôi có thể nói với cô, nhưng cô phải hứa với tôi một việc.

- Tôi hứa với cô. – Nước mắt Lâm Ấu Hỷ rơi lã chã, cô khóc không nên tiếng, nghẹn ngào nói: – Tôi sẽ rời bỏ anh ấy, tôi biết mình không xứng với anh ấy, tôi luôn biết điều đó… chỉ là tôi… nhất thời ngu ngốc. Cô yên tâm, tôi sẽ không bám lấy anh ấy, không làm gánh nặng cho anh ấy, tôi sẽ biến đi thật xa, không nói gì, coi như mọi việc không có gì xảy ra.

- Cô hiểu vậy là tốt rồi. – Rốt cuộc Lãnh Tử Tịch cũng thoáng một nét cười hài lòng, từ chỗ ngồi, cô ấy đặt bàn tay lạnh băng lên tay Lâm Ấu Hỷ – Nếu cô chỉ là con gái một gia đình bình thường, chỉ cần Tử Thần nhất mực kiên trì, tôi và mẹ sẽ không quá phản đối. Nhưng cô là con gái La Tố, nhà họ Lãnh chúng tôi vĩnh viễn không thể tiếp nhận cô. Tử Thần chỉ là trả thù La Tố mà thôi, thực tế cậu ấy hận bà ta tới xương tủy. Vả lại, tôi không biết cô có gì đáng giá đến nỗi cậu ấy vứt bỏ nhiều thứ như vậy, cô hiểu không? – Nói rồi, cô ấy nhướn mày, ánh mắt vời vợi.

- Tôi biết. – Lâm Ấu Hỷ cúi xuống bàn, đôi vai run bần bật. – Tôi chưa từng kỳ vọng vào kết cục với anh ấy.

- Tôi nghe nói bố cô đã qua đời, cô không có chỗ dựa về kinh tế, cô một thân một mình cũng rất khó khăn. – Lãnh Tử Tịch làm bộ thở dài, lấy từ trong chiếc túi LV sang trọng ra một tập ngân phiếu, ký vào đó. – Xem ra cô là người rất biết điều, Tử Thần còn nhỏ, tuổi trẻ không tránh được những khi hồ đồ, không biết suy nghĩ chín chắn, gây nhiều việc làm tổn thương cô. Là chị nó, tôi sẽ thay em dọn dẹp những mất mát. Cô cần bao nhiêu tiền cứ ra giá, tôi sẽ thay em mình trả cho cô. Xã hội bây giờ đã thoáng lắm rồi, việc này đối với cuộc đời cô sau này chẳng ảnh hưởng lắm đâu. Chỉ cần đi làm một phẫu thuật vá víu, mấy chục phút là xong, đơn giản lắm. Tất nhiên cô không để bụng chuyện này, phải không? – Từng câu từng chữ rành rọt, từng câu từng chữ moi móc, con gái La Tố, ha ha, có đáng thương không cơ chứ!

Lâm Ấu Hỷ cúi gục đầu:

- Phải rồi, tôi không nên bận tâm chuyện này. – Cô còn có thể bận tâm gì nữa chứ, cô cũng đáng khinh như mẹ cô, có tư cách gì mà bận tâm đây.

- Đúng là cô gái hiểu biết, chả trách Tử Thần quyến luyến cô như thế. Cô biết đấy, với điều kiện của cậu ấy, muốn cô gái nào chả được. Tôi luôn rất tò mò, cô là người thế nào mà có thể khiến cậu ấy nổi sóng lớn như thế, đúng là cô không làm cho tôi thất vọng. Ngân phiếu này cô giữ lấy, năm trăm ngàn, tôi không biết cô đáng hay không với giá này, nhưng Tử Thần đối với nhà họ Lãnh chúng tôi là vô giá, cô hiểu không?

Lãnh Tử Tịch đặt tờ ngân phiếu trước mặt cô:

- Cô Lâm, nếu không ngại, tôi gọi cô một tiếng là em gái, lấy tư cách người chị có lòng tốt nhắc cô một câu, sau này chọn đàn ông hãy tinh mắt một chút, tìm người thích hợp với mình thực ra không quá khó, đừng để bản thân thiệt thòi như thế.

- Cảm ơn! – Lâm Ấu Hỷ cầm lấy ngân phiêu, nhìn Lãnh Tử Tịch nở nụ cười chua xót.

Cắt bỏ một mối tình lầm lỡ xưa nay không có gì khó, quay đầu xoay mình sải bước đi tiếp, rất giản đơn. Trái tim đau đớn là chuyện rất bình thường, ai cũng hiểu cái lẽ này, cảm ơn người ta đã có lòng tốt với mình.

***

Lãnh Tử Tịch hài lòng đắc thắng ra đi. Lâm Ấu Hỷ xin nghỉ việc ở quán cà phê, tối hôm ấy lên tàu hỏa đi về phương Bắc, tàu chuyển bánh được hai mươi mấy tiếng đồng hồ, cô lại xuống nửa chừng, rẽ vào một thành phố khác ở miền Bắc, Thẩm Dương. Cô tìm một khách sạn nhỏ, dừng chân đến hết kỳ nghỉ hè. Chiếc điện thoại Lãnh Tử Thần tặng cô là loại phát sóng vệ tinh, trước khi đi, cô đã trả lại máy cho Lãnh Tử Tịch, sẽ không ai tìm được cô.

Ở Thẩm Dương, cô không ra khỏi cửa, ở lỳ trong căn phòng nhỏ của khách sạn, chỉ ăn mì gói và uống nước lã. Chiều hôm ấy, Lãnh Tử Tịch đi rồ