
ái gì?
Sắc mặt xanh mét trừng mắt nhìn kim ngắn đồng hồ báo thức chỉ đến số 3,
Lăng Dương không nghĩ thừa nhận chính mình đang đợi người, nhưng là…
Chết tiệt, hắn đúng là đợi người! Chờ cái khỏa bánh nếp kia đi không
biết giờ về!
Đi mẹ hắn bánh nếp, tốt nhất đừng về, nếu không hắn khẳng định đem nàng chà đạp thành ma bánh bột mì!
Âm lãnh âm thầm thề, Lăng Dương đợi lâu không thấy người trở về, tròng
mắt theo thời gian trôi qua càng mở rộng, mặt đen lo lắng cũng càng kéo
càng dài…
“Linh… Linh…”
Bỗng dưng, tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn vội thân thủ tiếp.
“Ai? Chính mình hãy xưng tên ra, lão tử hiện tại tâm tình thực khó chịu, tốt nhất đừng làm cho ta đoán!” Tâm tình cực đoan ác liệt, cũng không
quản đối phương là ai, vừa mở miệng liền sét đánh rống người.
“…” Bên kia dây điện thoại trầm mặc ba giây, ngay tại mỗ ác bá khó chịu
định lại đánh then trận sấm lần thứ hai, tiếng nói trầm ổn trong sáng
rốt cục truyền tới. “Con, phép lịch sự điện thoại của ngươi cần phải cải tiến.”
“Ba?” Kinh thanh hô to, Lăng Dương vạn phần kinh ngạc, không khỏi nhướng mày hừ hỏi: “Không phải du lịch vòng quanh thế giới sao? Còn nhớ gọi
điện thoại đến quan tâm con ngươi a?” Hừ! Nói đến phụ thân này của hắn
thật rất không lương tâm, bỏ lại xí nghiệp to như vậy, để con mình làm
lụng vất vả, chính mình thì vui vẻ đến các nước trên thế giới hưởng lạc, thực quá đáng!
Nhẹ nhàng cười cười, tiếng nói trầm ổn lại truyền tới. “Con, ta không
chỉ gọi điện thoại đến quan tâm ngươi, ta còn muốn đến gặp ngươi!”
“Ngươi về Đài Loan?” Mị mắt.
“Đúng vậy!”
“Chỉ một người?”
“Không phải!”
“Cầm di?”
“Còn thiếu!”
“…” Im lặng năm giây, không mang theo hy vọng gì lại hỏi: “Trừ bỏ Cầm di, còn có ai ở cùng ngươi?”
“Còn ai vào đây nữa?” Tiếng nói trầm ổn ẩn hàm bất đắc dĩ cùng ý cười.
“…” Lúc này lặng im càng lâu.
“Đừng có suy nghĩ bỏ trốn, bởi vì chúng ta đã ở dưới lầu ngươi.”
“Đáng chết!”
Thoáng chốc, liên tiếp ác thanh nguyền rủa cuồn cuộn không dứt phóng ào
ào ra, đến khi bảo vệ dước lầu lo lắng gọi điện báo có khách bái phỏng,
sắc mặt của mỗ ác bá đã đen đến chỉ có mực nước mới có thể so sánh.
Thoải mái ngồi trên ghế sofa thủ công, trung niên nam tử tướng mạo tuấn
lãng, thân thể thon dài, khí chất trầm ổn, rất giàu mị lực – Lăng Vân,
vẻ mặt thích ý, khóe miệng cười cười dài nhìn đứa con ngồi một mình trên ghế sofa đơn, mặt thối đến không chịu được.
Ngồi bên cạnh là hai nữ tử ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, bộ dạng có chút
tương tự. Người tuổi lớn hơn chừng năm mươi tuổi, tên là Tôn Hồng Cầm,
cùng Lăng Vân mặc dù không có hôn nhân trên danh nghĩa, nhưng đã đi theo hắn hơn hai mươi năm. Còn người trẻ hơn tên là Tôn Tuyết Ngưng, ước
chừng vừa tròn hai mươi, là chất nữ mà Tôn Hồng Cầm coi nữ nhi, từ nhỏ
rất yêu thương.
“Tay ngươi làm sao vậy?” Tầm mắt rơi xuống cánh tay thạch cao của con, Lăng Vân mở miệng câu đầu tiên liền thân thiết hỏi.
“Gãy xương, không có việc gì!” Thối mặt trả lời.
“Gãy xương như thế nào không có việc gì? Gặp bác sĩ không? Ta biết vài
bác sĩ khoa chỉnh hình rất được, muốn hay không giúp ngươi khám…” Liên
tiếp mấy câu quá mức nóng bỏng quan tâm theo miệng Tôn Hồng Cầm thốt ra.
Nếu không gặp qua bác sĩ, thạch cao là ai làm a?
Cố nén ý muốn mở miệng rống cơ hồ sắp xông ra, ngại cho đối phương là
trưởng bối, Lăng Dương cố hạ xuống tính tình nóng nảy, đầy ý tứ nhếch
khóe miệng làm như mỉm cười: “Đa tạ Cầm di quan tâm, ta đã gặp qua bác
sĩ.”
“Lăng, Lăng đại ca, bác sĩ nói như thế nào? Có nghiêm trọng không? Đau
không?” Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp như búp bê, vẻ mặt ngượng ngùng Tôn
Tuyết Ngưng cũng vội vàng quan tâm hỏi, một đôi mắt như ngập nước lóe
lên cảm tình ái mộ sáng rọi, bất luận kẻ nào nhìn đến liền biết nàng
dành hết tâm can trên người mỗ ác bá.
Ai bị gãy xương sẽ không đau a? Hỏi cái gì vô nghĩa vậy?
Thiếu chút nữa là trợn trắng mắt, Lăng Dương khó được còn có thể áp chế
tính tình, miễn cưỡng đáp lại. “Ta tốt lắm, không có việc gì!” Dựa vào!
Nếu vị tiểu thư yểu điệu này có thể đem ánh mắt yêu say đắm từ trên
người hắn dời đi, hắn tuyệt đối sẽ rất tốt.
Nhịn không được âm thầm trào phúng, ánh mắt hắn chuyển sang lão ba nhà
mình, trực tiếp nói sang chuyện khác. “Tại sao đã trở lại?”
“Ngày giỗ mẹ ngươi sắp đến.” Nhẹ giọng cười yếu ớt, Lăng Vân lý do rất đơn giản.
“Ân! Đến lúc đó chúng ta cùng đi.” Gật gật đầu, Lăng Dương rất nhanh trả lời.
Nói thực ra, hắn ba tuổi tang mẹ, đối với mẫu thân sớm mất cũng không có gì ấn tượng, bất quá phụ thân từ nhỏ thường đối hắn kể ra mẫu thân hảo, mỗi khi nhớ lại mẫu thân, vẻ mặt ôn nhu, tim đập mạnh loạn nhịp làm cho hắn rõ ràng hiểu được cho dù mẫu thân đã qua đời, trong lòng phụ thân
tình cảm chân thành, vĩnh viễn chỉ có một mình mẫu thân, hàng năm đến
ngày giỗ mẫu thân, vô luận là phụ thân ở đâu cũng nhất định sẽ gấp trở
về.
Nếu nói mẫu thân là phụ thân vĩnh viễn tình cảm chân thành, như vậy Tôn
Hồng Cầm… Chính là cái đáng thương nữ nhân thôi! Nhẹ nhàng quét mắt nhìn nữ nhân kia suốt hai mươi năm qua không ngừng lấy lòng hắn