
thắt chặt, anh nên cảm ơn Rita, nếu thật sự vào lồng điện, anh nhất định sẽ chịu không nổi.
“Đúng vậy, ông ấy rất tức giận, muốn em trông chừng anh, bởi vì đêm khuya có một hồi huyết tế, ông ấy sợ anh lại làm bậy.”
“Huyết tế? Ông ta muốn giết những cô gái kia?” Anh nghĩ đến những nữ tín đồ đến cùng lúc với Tước Lợi Nhi.
“Ừm.” Tay cô ta ở trước ngực anh vuốt ve.
Phương Tư muốn giết những người đó? Không! Trước đó, anh phải cùng hắn tính nợ. Nhưng trước hết phải nghĩ cách làm Rita ngã xuống……
“Rita, vì sao cô cứu tôi?” Anh bắt lấy tay cô ta, trầm giọng hỏi.
“Đây còn chưa rõ ràng sao? Em yêu anh a, Cừu Liệt, từ nhỏ liền yêu anh……” Cô ta cúi đầu hôn ngực anh.
“Thật vậy chăng?” Anh một tay kéo cô ngã trên giường, ngăn chặn cô ta.
“Đương nhiên là thật…… ôm em, Cừu Liệt……” Cô ta nhẹ lẩm bẩm, đôi mắt hơi khép.
Cừu Liệt hôn cô ta, tay vuốt ve trên thân thể trần trụi của cô ta, sau đó thừa dịp cô ta ý loạn tình mê, dùng tay chém cô ta bất tỉnh. Cô ta không kịp la lên liền hôn mê bất tỉnh.
“Thật xin lỗi, Rita, tôi không có tâm tình cùng cô.” Anh đem cô ta cột vào đầu giường, lại khoác vào áo bào trắng, trở về phòng mình thay quần áo, giấu một khẩu súng bên hông, bình tĩnh lên lầu tìm Phương Tư.
Lầu một tòa thành là mê cung và phòng các tín đồ, lầu 2 là phòng cất chứa tác phẩm nghệ thuật và phòng triển lãm, Phương Tư đối với phương diện này rất yêu thích, mà những thứ này hơn phân nửa là đến từ trong tay các tín đồ. Lầu 3 mới là nơi ở của Phương Tư, ngay cả Cừu Liệt cũng rất ít vào, bên trong là một căn phòng xa hoa bề thế, phía sau phòng ngủ còn có một căn phòng nghiên cứu kiểu bí mật, là nơi cấm các tín đồ.
Anh đi nhanh đến trước cửa, dùng sức đẩy cửa ra, đi thẳng vào.
Phương Tư đang nghiên cứu bộ sách trường sinh bất lão nào đó ngẩng đầu, vừa nhìn thấy anh, lập tức hiểu ra hừ lạnh, “Xem ra tiện nhân Rita kia vẫn bại bởi tình dục của mình.”
“Cô ta tuy phóng túng, nhưng vẫn tốt hơn ác quỷ như ông.” Cừu Liệt thay đổi thái độ đối với hắn ngày xưa. Sau khi biết sự thật, anh đối với cái gì tình dưỡng dục cùng kiêng kị tất cả đều biến mất, hiện tại việc duy nhất anh muốn làm, chính là giết hắn!
“Cậu…… tựa hồ trở nên không giống trước…… đi ra ngoài hô hấp không khí tự do vài ngày, lá gan cũng lớn hơn à?” Phương Tư phát hiện sát khí của anh.
“Đương nhiên, bởi vì tôi đã biết một việc.” Anh nhìn danh họa cùng tác phẩm nghệ thuật trên tường quanh phòng, không khỏi nở nụ cười. Dùng nhiều thứ trang trí cũng không giấu được tâm mục nát.
“Biết cái gì?”
“Chuyện Báo tộc.” Cừu Liệt nhìn chằm chằm hắn.
Phương Tư sắc mặt đại biến, toàn thế giới hẳn là chỉ có hắn biết chuyện này, Cừu Liệt từ nơi nào biết được?
“Ta không hiểu cậu đang nói cái gì.” Phương Tư cố gắng che dấu ngạc nhiên trên mặt.
“Ông không hiểu sao? Nhưng đứa con mồ côi duy nhất của Báo tộc lại biết rất rõ ràng……” Cừu Liệt chậm rãi nói. Anh không vội, anh chờ thưởng thức kẻ thất tín thừa nhận tội của mình.
“Cậu làm sao vậy? Xem tiểu thuyết nhiều quá sao? Trên đời này không có cái gì Báo tộc……”
“Không có Báo tộc, làm sao ông có thể có sức mạnh vĩnh sinh?” Cừu Liệt nói xong giơ súng sau thắt lưng lên bắn hắn một cái.
Viên đạn theo thường lệ xuyên qua người hắn, hắn vẫn bình yên vô sự.
“Loại tục vật này sao đối phó được ta?” Phương Tư cười mỉa nói.
“Trước kia tôi nghĩ ông có ma pháp, giờ mới biết được, súc mạnh bất tử của ông đổi lấy bằng chín mạng người Báo tộc!” Cừu Liệt bi phẫn trừng hắn.
“Hừ! Toàn nói bậy!” Phương Tư vẫn không thừa nhận.
“Phải không? Như vậy bỗng nhiên tôi muốn kết thúc mạng mình, ông không ngại chứ?” Miệng anh khẽ nhếch, miệng súng nhắm ngay tim mình.
“Không!” Phương Tư bỗng hoảng sợ thét chói tai.
“Vì sao sợ hãi như vậy? Tôi chết, đỡ phải phiền ông, đây không phải tốt lắm sao?” Trên khuôn mặt hung ác nham hiểm của anh có khinh thường.
“Cừu Liệt, không phải ta sợ hãi, mà là không hy vọng nhìn cậu tuổi còn trẻ đã nghĩ không thông……” Lần đầu tiên Phương Tư biểu hiện ra mặt yếu ớt.
“Ha ha ha……” Cừu Liệt bỗng dưng cười to, thẳng đến hốc mắt đỏ lên. “Ông cũng sợ chết? Đúng vậy, nhiều năm như vậy, ông sợ tôi gặp chuyện, lại sợ tôi tìm ông báo thù, vì thế đem tôi cột vào bên người ông, khống chế tôi, sai bảo tôi, giấu đi sức mạnh của tôi, khiến tôi sống như con chó, làm khiến tôi giống đứa ngốc hai mươi ba năm!”
Gương mặt già nua của Phương Tư đầy vẻ sợ hãi, sau khi sự việc bị vạch trần, sinh mệnh hắn đã bị uy hiếp nghiêm trọng.
“Ông giết tộc nhân tôi, đoạt phỉ thúy của tộc tôi, thành lập một tôn giáo chuyên khống chế lòng người, mà tôi thậm chí còn ngoan ngoãn nhận lệnh của ông, làm con báo thần buồn cười cùng công cụ giết người của ông, thay ông đạt thành dã tâm của ông…… ông lừa tôi nhiều năm như vậy, cũng chỉ vì được cái gọi là vĩnh sinh?” Anh càng nói càng giận, lấy súng hướng lên danh họa trên tường bắn loạn xạ.
“Dừng tay!” Phương Tư vội vàng vẫy tay, một sức mạnh to lớn đẩy Cừu Liệt ra.
“Sức mạnh này…… chính là sức mạnh của Báo tộc à?” Cừu Liệt ngã ngồi trên đất, đồng tử mắt phát ra nhiệt quang. Sức mạnh trên người anh