
hĩ chính mình sớm hiểu cô như lòng bàn tay, cô tựa như Tôn
Ngộ Không vĩnh viễn không thể thoát khỏi bàn tay của phật tổ, nhưng là
hiện tại……
Phạm Đằng chau mày tức giận trầm tư, chẳng lẽ cô thật sự còn có một
mặt khác mà anh không biết? Như vậy kế hoạch báo thù của anh có nên hay
không vì thế tạm thời kéo dài?
Hừ! Anh đột nhiên cười lạnh. Căn bản là không nên! Chỉ cần cô thương
anh thật lòng không thay đổi, kế hoạch ấy tự nhiên sẽ dễ như trở bàn
tay.
Anh căn bản là không cần vì một chút chuyện ngoài dự kiến liền do dự, hết thảy vẫn có thể chiếu theo nguyên bản kế hoạch mà tiến hành.
Nghĩ vậy, anh bỗng nhiên mang theo cười lạnh đứng dậy đi vào phòng bếp.
“A, anh yêu , anh tới vừa lúc, trước giúp em đem canh bưng đến bàn cơm đi.”
Mới đi đến cửa vào phòng bếp, liền đụng tới hai chén canh tô da nùng, Phạm Đằng còn không kịp mở miệng nói, cô đã đem khay trên tay giao cho
anh, còn giúp anh xoay người.
Phạm Đằng lại kinh ngạc (S : Tập 2 ='>), anh đứng tại chỗ dại ra ba
giây, thế này mới giận không thể át đột nhiên xoay người đối mặt cô vợ
nhỏ bận rộn trong bếp.
“Tôi có lời muốn nói với em.” Thanh âm lạnh lùng, lạnh như thời tiết tháng 12 vang lên.
“A? Anh như thế nào còn không đem canh bưng ra, em đem bánh mì
(nguyên văn : hấp mặt) bỏ vào lò nướng, chờ chúng ta uống xong canh là
có thể ăn.” Văn Dĩ An tươi cười đầy mặt ngẩng đầu nhìn anh đáp.
“Tôi có lời muốn nói với em.” Phạm Đằng mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm cô, thanh âm lạnh lùng.
“Nói cái gì? Đừng nói với em là anh không thích ăn đồ hấp nướng đi?”
Văn Dĩ An trừng lớn hai mắt, cố ý lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bất quá trong
mắt lại lóe ra quang mang bướng bỉnh. “Đừng gạt em, em biết anh thích ăn đồ hấp nướng.” Cô bỗng nhiên cười nói, sau đó đem đồ bỏ vào lò ,đóng
lại.
“Tôi không phải nhắc tới cái này, tôi……”
“A!” Cô bỗng nhiên quát to một tiếng, dọa anh nhảy dựng.
“Làm sao?” Anh bất giác hỏi.
“Em thiếu chút nữa đã quên em có làm đồ ăn, trước khi uống canh hẳn
là nên ăn món khai vị mới đúng.” Nói xong ,cô không ngừng tiêu sái đến
trước tủ lạnh, đem ra hai đĩa salad hoa quả, cứ như khoe đồ mới lạ
nhếch miệng nói: “Anh xem, salad trái cây, siêu ngon nha.”
“Tôi bảo tôi có lời muốn nói với cô!” Phạm Đằng tức giận ,lồng ngực không ngừng kịch liệt phập phồng, anh gầm nhẹ.
Cô rốt cuộc đang làm cái gì? Đùa giỡn sao? Chẳng lẽ cô không biết là
thái độ cùng sắc mặt của anh khác thường ư? Cô sao còn có thể tươi cười
với anh, một chút ý thức khủng hoảng đều không có?
“Ách, anh làm sao vậy?” Cô rốt cục có điểm phản ứng bình thường.
“Tôi có lời muốn nói.” Anh bình tĩnh lãnh liệt đáp.
“Nha, vậy anh nói đi.” Cô mở đôi mắt to hồn nhiên, nhìn anh không chuyển mắt .
Nhìn cô biểu tình tràn đầy tín nhiệm, vô te trong sáng, Phạm Đằng bỗng có loại cảm giác không biết nói thế nào.
Anh rốt cuộc đang làm sao? Anh bực bội tự hỏi. Mục đích kết hôn với
cô ấy không phải chỉ là để báo thù sao? Sao tự nhiên lại yếu lòng đến
vậy?
Khí chính mình thình lình xảy ra phản ứng, anh phẫn nộ mị khởi hai
mắt, nguyên bản hai tròng mắt lạnh lùng nay trở nên càng thêm lãnh liệt
vô tình.
“Tôi muốn đem –”
“A!” Cô bỗng quát to một tiếng, chặn ngang lời nói của anh.
“Em lần này lại quên cái gì?” Anh xiết chặt nắm tay trên bàn ăn, ngăn chặn không được nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Em đã quên đặt thời gian lò nướng, may mà nhớ lại, bằng không chúng
ta sẽ không có gì ăn nha.” Cô thè lưỡi với anh, vội vàng chạy đến trước
lò nướng hẹn giờ,sau đó xoay người mỉm cười. “Tốt lắm, chúng ta đến
phòng ăn nói chuyện được chứ? Tô da nùng canh mà nguội sẽ không ngon
đâu.”
Phạm Đằng nhìn cô một lúc lâu, sau đó không nói một lời ,xoay người đi tới phòng ăn.
Đến đó cũng tốt, miễn cho cô cứ tiếp tục ở trong bếp quên đông quên
tây, khiến anh căn bản là không có biện pháp nói chuyện. Hơn nữa,vừa
bưng hai chén tô da nùng canh vừa nói chuyện sẽ rất buồn cười.
Vì thế hai người một người bưng nùng canh, một người bưng salad, một trước một sau đi vào phòng ăn ngồi xuống.
“Tôi muốn đem đồ đạc của em–” Vừa đặt mông lên ghế, Phạm Đằng lập tức không lãng phí thời gian mở miệng, không nghĩ tới cô lại một lần nữa
chặn họng anh.
“Chờ một chút!” Cô kêu lên.
“Cô rốt cuộc muốn như thế nào?” Anh nhịn không được đập mặt bàn một cái, giận không thể át quát cô.
“Salad dùng dĩa ăn, em sợ anh lấy sai, cho nên……” Cô nói xong,tay rụt rè lướt qua mặt bàn, thay đổi trình tự dĩa ăn trong tay anh, sau đó lại rụt rè đem tay trở về,giống như cô vợ nhỏ ủy khuất rụt cằm nhìn anh.
Phạm Đằng nhìn vợ mới cưới, đột nhiên phát hiện chính mình có cỗ dục vọng muốn động thủ bóp chết cô.
“Tôi muốn cô chuyển đến phòng khác.” Anh nói thẳng.
“A? Nha, được.” Cô ngoan ngoãn gật đầu, một chút dị nghị cũng không có.
Phản ứng này làm anh ngẩn ngơ, bởi vì anh căn bản không nghĩ cô sẽ có phản ứng như vậy.
A? Nha, được. Đây là cái ý tứ gì? Cô chẳng lẽ không có vấn đề muốn hỏi anh, không thắc mắc anh vì sao muốn cô chuyển đi sao?
“Em không có vấn đề muốn hỏi tôi sao?” Anh mị mắt, nhịn không được hoài nghi mở miệng hỏi