
n có điều gì? Nhưng ngoài mẹ và ba nói cho, không còn trí nhớ về những người khác, làm sao mẹ có thể độc ác tước đoạt phần ký ức quan trọng nhất của con?"
"Mẹ là vì tốt cho con. . . . . ."
"Mẹ còn không biết rằng mình sai lầm rồi sao?"
Anh hét lên, Trương Lệ Anh lại câm như hến.
"Không nên, đừng nói nữa."
Thẩm Mạt Hinh giật nhẹ ống tay áo của anh muốn ngăn lại anh.
Dù sao cũng là mẹ của anh, giữa mẹ con không có chuyện gì là không thể nói. Cô thật lòng muốn coi Trương Lệ Anh như mẹ của mình, nếu như không phải bà có thành kiến với cô, cô tin tưởng họ có thể sống chung rất tốt.
"Nếu không có sự đồng ý của mẹ, con sẽ không kết hôn cùng Thiệu Bạch, nhưng con thật sự vô cùng hi vọng mẹ có thể cho con một cơ hội, để con có thể cùng Thiệu Bạch hiếu thuận với mẹ, con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ như mẹ đẻ của mình."
Thẩm Mạt Hinh ánh mắt thành khẩn, mặt kiên định nhìn Trương Lệ Anh.
Cô không trách bà sao?
Cô và Thiệu Bạch bị bà chia rẽ ba năm, ba năm nay cô một mình nuôi cả đứa bé nên chịu không ít cực khổ, chẳng lẽ Thẩm Mạt Hinh thật sự không trách bà sao?
Nhìn gương mặt của Thẩm Mạt Hinh vẫn dịu dàng như trước, nhớ tới quá khứ bà luôn gây khó khăn cho Thẩm Mạt Hinh, còn lừa gạt cô ly hôn với Thiệu Bạch, hại cô thành bà mẹ độc thân, Thẩm Mạt Hinh vẫn không trách tội bà, Trương Lệ Anh đột nhiên cảm thấy thật xấu hổ.
"Mẹ, mẹ có thể hay không vì con, từ bỏ thành kiến với Mạt Hinh?"
Thấy biểu hiện của Thẩm Mạt Hinh, thái độ Tề Thiệu Bạch cũng dịu xuống.
Anh năn nỉ, làm nũng, khiến Trương Lệ Anh giống như trở về khi con trai còn nhò. Khi đó anh cũng như vậy, luôn làm nũng năn nỉ bà.
Lúc con lớn ba mẹ sợ nhất là con trai vì quá yêu thương vợ con mà quên ba mẹ, nhưng bà lại bởi vì có Thẩm Mạt Hinh, may mắn có thể ôn lại ký ức ấm áp đó với con trai.
Lần này, bà thật không thể không thừa nhận, là bà làm sai.
Nhưng muốn bà thừa nhận mình làm sai với bọn trẻ, bà không mở miệng được.
"Được, con đưa quảng cáo lên báo rầm rộ như thế, nếu như mẹ không gật đầu, người ta còn tưởng rằng mẹ là bà già ác độc không có tình người, các con muốn làm thế nào thì làm, mẹ không quản."
Anh biết mẹ có thể nói như vậy, đã là hạ mình rất nhiều.
Tề Thiệu Bạch ôm bả vai Trương Lệ Anh, hôn lên mặt bà một cái, cực kỳ cảm kích nói:
"Mẹ, cám ơn mẹ! Con rất yêu mẹ, về sau nhất định sẽ cùng Mạt Hinh càng hiếu thuận mẹ."
"Các con thực sự không trách mẹ sao?"
Trương Lệ Anh chuyển ánh mắt hướng Thẩm Mạt Hinh, cuối cùng vẫn dừng ở trên mặt Thẩm Gia Tề sau lưng Thẩm Mạt Hinh.
"Bà là tấm gương xấu, là một bà nội kỳ cục sao?"
"Dĩ nhiên không trách ạ."
Thẩm Mạt Hinh đem nhi tử kéo ra đằng trước, dịu dàng nói:
"Đi ra chào bà nội, nói với bà nội con rất yêu bà."
Thẩm Gia Tề nghe thấy Trương Lệ Anh là bà nội của cậu, lại thấy vẻ mặt bà trở nên hiền từ, ngay lập tức cậu tiến lên ôm lấy bà, ngẩng đầu nói:
"Bà nội, tiểu Tề rất thích bà, tiểu Tề cũng sẽ hiếu thuận bà đó."
Tình cảm ruột thịt này xuất hiện muộn, âm thanh bà nội này của Thẩm Gia Tề, khiến kiêu ngạo của Trương Lệ anh cuối cùng cũng tan rã, bà ngồi xổm người xuống, nước mắt lưng tròng ôm lấy cậu.
"Gia Tề, thật xin lỗi! Bà nội thực xin lỗi con!"
Nếu như, không phải tình cảm của Thiệu Bạch và Thẩm Mạt Hinh đủ kiên định, bà cũng không có cơ hội cảm nhận được thời khắc tình thân ấm áp này, hiện tại bà thật sự nghĩ thông suốt, một nhà hòa hợp là quan trọng nhất, những chuyện khác đều không quan trọng.
"Hiện tại mẹ có thể thông báo ba con về Đài Loan rồi, chỉ là không biết thân thể của ông ấy có thể trụ được để lặn lội đường xa về."
Trương Lệ Anh ôm Thẩm Gia Tề nói:
"Ông nội con rất nhớ con, nếu như ông không tới được, con có nguyện ý về Mĩ thăm ông cùng bà không?"
"Mẹ, đây là ý gì? Ba làm sao?"
"Ba con ung thư dạ dày, sợ con lo lắng vẫn không để mẹ cho con biết, lần này cũng vì ông muốn mẹ trở lại tìm Mạt Hinh và tiểu Tề, ông ấy thật sự rất nhớ tiểu Tề."
"Chúng ta đi thăm ba thôi."
Thẩm Mạt Hinh chủ động đề nghị.
"Ừ, chúng ta phải trở về thăm cha anh mới được."
Nói xong, anh lập tức gọi điện thoại cho trợ lý Hứa, muốn cậu ấy đặt vé máy bay về Mĩ nhanh nhất, bốn tấm vé.
Trong sân bay người đến người đi, nơi này có gặp lại, có ly biệt, mỗi khi có người thân phải bay tới đất nước khác, không biết khi nào mới có thể gặp lại, đều khiến lòng người có chút chua xót.
Hiện tại, Thẩm Mạt Hinh vẫn chịu đựng không rơi nước mắt.
Cô và Tề Thiệu Bạch sau khi trở lại từ Mĩ, nghe nói Hứa Vũ Huân gia nhập gia nhập đoàn bác sĩ xuyên quốc gia, hơn nữa lần này địa điểm là các quốc gia khác nhau, thay đổi không ngừng, khiến cô tương đối lo lắng.
Cô biết Hứa Vũ Huân vì mình mới có thể rời đi.
"Thật không thể không đi sao?"
"Đã quyết rồi, đương nhiên phải đi."
Hứa Vũ Huân tặng cô một nụ cười, trên mặt không có quá nhiều bi thương.
Thấy người mình thích nhất đạt được hạnh phúc, anh rất vui mừng, anh có thể an tâm rời khỏi, bây giờ trên mặt Thẩm Mạt Hinh đã còn vẻ mặt ưu sầu trước đây rồi.
Tiểu Tề cũng vậy, tiểu tử này vẫn nhìn chằm chằm vào anh, đây là lần đầu tiên.
"Tiểu tử,