
ửa ra vào, Thẩm Mạt Hinh lúng túng hướng Hứa Vũ Huân nói xin lỗi.
"Thằng bé cho đến giờ vẫn sợ tiêm. Vừa rồi nó nói với anh như thế thật không lễ phép, thực sự xin lỗi."
"Anh sẽ không so đo cùng cậu bé, em không cần để ý quá nhiều. Đúng rồi, tuần sau anh nghỉ, em có thể cũng nghỉ một ngày hay không? Anh muốn đưa em và tiểu Tề ra ngoại ô chơi."
Cô suy nghĩ một chút, mới khéo léo nói: "Xin lỗi, hôm đó trường của tiểu Tề có hoạt động, tôi tham gia với cháu."
Trong lòng cô thấy áy náy, làm người thật khó khăn, nói cự tuyệt nhiều khiến trong lòng luôn có cảm giác tội lỗi. Cô cảm giác mình như không biết tốt xấu, dù sao người tốt như bác sĩ Hứa coi trọng cô, có thể nói vận khí của cô rất tốt. Nhưng cho dù anh khá hơn nữa, lòng cô vẫn không cách nào tiếp nhận tình cảm mới. Nếu đã như vậy, cô cũng không nên cho bác sĩ Hứa quá nhiều mong đợi.
Mặc dù kết quả này Hứa Vũ Huân đã đoán ra từ trước, nhưng lại bị cự tuyệt một lần nữa, lòng anh vẫn cảm thấy bị đả kích. Nét mặt ấy, khiến Thẩm Mạt Hinh càng thêm cảm giác tội lỗi.
"Tôi đi chuẩn bị đồ ăn và cà phê cho anh." Sợ mình sẽ nhất thời mềm lòng, Thẩm Mạt Hinh vội vàng xoay người đi tới phòng bếp.
Thẩm Gia Tề không trở về nhà. Cậu chỉ không thích chú bác sĩ kia, không muốn cùng chú ấy ở cùng một chỗ. Cậu biết bác sĩ cứu người, mỗi lần cậu ngã bệnh, chú bác sĩ luôn đặc biệt chăm sóc cậu, nhưng cậu vẫn là không thích chú ấy.
Bởi vì cậu biết rõ, chú bác sĩ thích mẹ của cậu, muốn làm ba của cậu. Nhưng cậu một chút cũng không muốn gọi chú bác sĩ là ba, cậu thích ba tiểu Bạch của mình.
Cậu không nhớ rõ hình dáng của ba, bởi vì họ xa nhau đã lâu, hơn nữa mẹ lại đem hình ba giấu đi, cũng không lưu lại. Cậu cũng không biết tên ba viết như thế nào, chỉ nhớ rõ mẹ giống như gọi ba tiểu Bạch, cho nên thỉnh thoảng cậu cũng bắt chước mẹ gọi ba tiểu Bạch. (Kate: chắc bé này nghe nhầm Thiệu Bạch thành tiểu Bạch
Nhìn khuôn mặt tươi cười tỏa sáng như ánh mặt trời của Thẩm Gia Tề cùng ngón tay út mềm mại này, Tề Thiệu Bạch không tự giác giơ tay của mình lên, dùng ngón út của mình ngoắc vào ngón út nhỏ kia.
Duyên phận này thật khó giải thích, cậu nhóc này không ngờ có thể gợi lên tình thương của ba trong anh, làm anh không khỏi muốn cưng chiều cậu thật nhiều. Bận rộn chấm dứt, Thẩm Mạt Hinh cầm điện thoại gọi về nhà, hôm nay cô đã gọi mấy lần. Bình thường chỉ kêu nhiều nhất hai, ba tiếng, tiểu Tề sẽ nghe điện thoại nhưng lúc này điện thoại đã vang lên mười tiếng mà vẫn không thấy động tĩnh gì.
Tiểu Tề rất ngoan ngoãn, không lưu lại bên ngoài, nói về nhà nhất định sẽ về thẳng nhà nhưng sáng nay sau khi nói muốn về nhà, chẳng những không gọi điện thoại tới đây báo bình an mà cô gọi điện thoại cũng không nhận, làm cô cực kỳ lo lắng. Mà buổi trưa là lúc nhiều khách, cô không về nhà được.
"Có thể đang cáu kỉnh chăng?" A Quế vẫn suy đoán, lại bổ sung. "Tiểu Tề thực sự rất ghét bác sĩ Hứa, như vậy về sau nếu cô chủ kết hôn cùng bác sĩ Hứa sẽ rất phiền toái."
Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì (Kate: nghĩa của nó giống như câu “tự vạch áo cho người xem lưng” ý), A Quế này bình thường rất hay nói chuyện không có đầu óc, làm cho người ta dở khóc dở cười.
Thẩm Mạt Hinh liếc cô một cái, cởi tạp dề trên người xuống, dặn dò:
"Chị đi về trước xem một chút, em trông coi quán, tối nay chị sẽ đến nữa."
"Đi đi, đi đi, việc trấn an cậu nhóc rất quan trọng. Cậu nhóc nhạy cảm lắm, không quan tâm cậu một chút, cậu sẽ cho rằng chị có mới cũ không cần cậu nữa."
"A Quế, em có thể không cần nói mà không dùng tới não không? Ai nói chị muốn gả cho bác sĩ Hứa hả? Đừng ở đó nói linh tinh, mau đem cà phê đông lạnh đi ướp lạnh đi."
"Dạ, đã biết."
Nhìn A Quế di chuyển chậm rãi như một con ốc sên, Thẩm Mạt Hinh bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Vì A Quế nói chuyện quá thật thà, tìm việc làm luôn gặp khó khăn, sau này mẹ A Quế đến xin cô cố dùng A Quế. Hai, ba năm nay, cô vẫn đối xử với A Quế như em gái mình, nhưng cũng có nhiều lúc bị A Quế làm cho dở khóc dở cười.
Đi ra sau quán cà phê, cô nhanh chóng bước vào chiếc xe March nhỏ của mình, chạy thẳng về nhà. Trên đường, cô lại gọi vào điện thoại nhà một lần nữa.
"Tiểu Tề, mau nghe điện thoại đi!" Số lần gọi càng nhiều, cô càng lo lắng.
Tình huống này chưa bao giờ xảy ra. Lúc trước cho dù Tiểu Tề bị ốm cũng còn có thể gọi điện thoại nói với cô không thoải mái, cũng sẽ không ra khỏi nhà làm cho cô lo lắng.
Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chẳng lẽ là. . . . . . bắt cóc!
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, cô càng lo lắng, sợ đến mức các ngón tay run run, thiếu chút nữa thì đâm vào dải phân cách bên cạnh.
"Thẩm Mạt Hinh, ngươi không cần hù dọa mình, nhà ngươi cũng không phải là người có tiền gì, người ta bắt cóc con trai của ngươi làm cái gì. . . . . ." Cô cố gắng tỉnh táo nhưng lo lắng trong lòng lại càng tăng lên.
Nhưng, rất không bình thường. . . . . . cô không thể không lo lắng.
Cho dù đã bước vào nhà, lo lắng trong lòng cô vẫn không giảm bớt.
"Thẩm Gia Tề, con đang ở đâu? Mau ra đây đi! Nếu không mẹ sẽ thực sự t