
lại sau khi bị nàng đe dọa lúc
nãy.
“Mama, thật ra bản cung cũng không có chuyện gì lớn
lắm, chỉ là nghe nói trước kia ngươi từng hầu hạ tiểu thư Lăng Nhi phải
không?” Vân Yên nhìn bà ta hỏi.
“Dạ.” Lâm mama trả lời, lúc này mới hiểu được hóa
ra nàng náo loạn nửa ngày trời ở chỗ này chính là muốn bà ta nói ra chuyện này.
Nhưng mà có nên nói hay không?
Vân Yên nhận ra sự nghi ngờ của bà ta, liền than nhẹ
nói: “Nếu mama không muốn nói thì quên đi, thật ra thì bản cung cũng có
thể đi hỏi trực tiếp Vương, nhưng bản cung sợ Vương sẽ thương tâm, sẽ khổ sở,
ngươi cũng biết nàng ấy là một phần bế tắc khó hiểu trong lòng Vương, nếu không
thể giải tỏa được nó, chỉ sợ Vương cả đời cũng không thể vui vẻ được.”
“Nương nương, không phải nô tỳ không muốn nói, chỉ là
không biết nương nương muốn biết cái gì?” Lúc này Lâm maea mới mở miệng,
nghĩ đến địa vị hiện tại của nàng ở trong Hoàng cung nên không thể cự tuyệt,
nếu bà ta dám cự tuyệt, chỉ sợ nàng sẽ tìm lí do báo thù. Việc đã đến nước này,
ngoài việc nói ra bà ta không còn cách nào khác.
“Nói hết tất cả những điều ngươi biết cho bản cung
nghe.” Vân Yên nói, thật ra chuyện nàng muốn biết nhất là trước kia rốt
cuộc đã xảy va chuyện gì.
“Dạ.” Lúc này Lâm mama mới nói: “Tiểu thư
Lăng Nhi rất thích cười, hơn nữa lại có tri thức, hiểu lễ nghĩa nên Vương lại
càng nâng niu nàng trong lòng bàn tay. Nàng thường xuyên cùng Vương và Bạch
công tử uống rượu ngâm thơ. Vương rất yêu thương nàng, sợ nàng ở trong cung
không quen, sợ người khác ức hiếp nàng, liền phái nô tỳ đến bên cạnh nàng,
nhưng nô tỳ lại phát hiện tiểu thư Lăng Nhi không giống như bình thường.”
“Không giống? Sao lại không giống?” Ánh mắt Vân
Yên sáng ngời, biết rằng nữ nhân kia không hề đơn giản.
“Trước mặt người khác nàng luôn luôn bày ra khuôn mặt
xinh xắn vui vẻ, nhưng lúc chỉ có một mình lại rất ít nói, thậm chí cũng rất ít
cười, trong mắt đều là ưu thương. Tuy rằng nàng cũng từng cố gắng che dấu,
nhưng ánh mắt không lừa được người khác. Trước kia nô tỳ nghĩ nàng rời khỏi nhà
tiến cung nên nhớ nhà nên cũng không để ý lắm. Cứ như vậy mấy tháng trôi qua,
Vương nói muốn lập nàng làm Vương hậu, ngày nhận được thánh chỉ, nô tỳ nhận ra
nụ cười của nàng rất miễn cưỡng. Vài ngày sau đó liền xảy ra chuyện, nhưng lúc
đó nô tỳ cũng không ở hiện trường, chỉ nghe nói nàng và Bạch công tử ở cùng một
chỗ bị Vương bắt gặp, sau đó nàng liền bị nhốt còn Bạch công tử cũng biến mất,
mà Vương cũng thay đổi. Bây giờ nghĩ lại, có phải người mà tiểu thư Lăng Nhi
thích là Bạch công tử hay không? Cho nên mới ở sau lưng người khác đau khổ như
vậy.” Lâm mama đoán, những năm gần đây bà đều luôn hoài nghi ở trong lòng,
nhưng vẫn chưa nói va với ai cả.
“Người nàng thích là Bạch công tử?” Vân Yên kinh
ngạc nhìn bà ta. Có thể sao? Chẳng lẽ Hắc Ưng vẫn luôn hi vọng nàng yêu Long
Hạo Thiên là để chuộc tội sao? Nhưng eà nếu Vương giết người hắn yêu, sao hắn
lại phông phẫn nộ, cũng không oán hận? Dù sao nàng kia cũng là người mình yêu,
sao hắn lại có thể thờ ơ? Nàng hoàn toàn hồ đồ rồi. Đây là có chuyện gì?
“Nô tỳ nghĩ cũng chỉ có thể giải thích như vậy mới có
lý, nghe nói Vương và Bạch công tử gặp tiểu thư Lăng Nhi ở ngoài cung, sau khi
tiểu thi Lăng Nhi tiến cung bọn họ đều đối xử rất tốt với nàng. Chẳng qua là
mọi người đều cố chấp nghĩ vằng nàng thích Vương, dù sao thân phận của Vương
cũng rất khác biệt, sao nàng lại có thể không thích Vương mà thích Bạch công tử
được chứ. Nhưng sau đó nàng cùng Bạch công tử lại bị Vương bắt được nên cũng
chỉ có thể giải thích như vậy.” Lâm mama nói, bà ta vẫn luôn nghĩ như vậy.
“Nói như vậy cũng không phải không có lý.” Vân
Yên gật đầu. Nếu bọn họ yêu nhau, vậy Long Hạo Thiên khẳng định sẽ không chịu
được, một người là nữ nhân mình yêu nhất, còn người kia lại là bằng hữu thân
như huh đệ của mình. Khẳng định hắn rất hận sự phản bội của bọn họ. Nhưng
chân tướng của sự việc thật là như vậy sao? Hay là còn có ẩn tình gì khác.
“Nương nương, nô tỳ chỉ biết đến đó.” Lâm mama
nói.
“Chừng ấy là đủ rồi. Được rồi, ngươi lui về trước
đi.” Vân Yên phân phó, càng biết được nhiều chuyện nàng lại càng u mê.
Rốt cuộc chân tướng là gì?
“Xuân Nhi, nhớ kỹ, lần này không được có bất kỳ sơ suất nào.” Lệ Phi dúi một gói thuốc vào trong tay Xuân Nhi. Lần trước Yên phi có thể bình yên vô sự, tuy rằng không rõ nguyên nhân nhưng nàng vẫn quyết định eạo hiểm thử lại lần nữa.
“Dạ, nương nương, lần này nô tỳ nhất định sẽ làm tốt.” Xuân Nhi đáp.
Cũng cùng một tình cảnh như vậy, nhưng Lý mama không phải là Tử Liên, bà ở trong cung đã nhiều năm, kinh nghiệm cũng rất nhiều. Sau khi nhìn thấy bên ngoài không có người, lúc quay vào bà lập tức mở ấm thuốc ra, nhìn thấy một chút thuốc vẫn chưa tan hết, liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Hóa ra lần trước Tử Liên cũng bị lừa như vậy. Lý mama lặng lẽ đổ thuốc trong ấm đi, sắc lại một ấm khác.
“Nương nương, đến giờ uống thuốc rồi.” Lý mama sắc lại thuốc xong liền bưng vào.
“Đưa cho ta.” Vân Yên nhận chén thuốc, dùng miệng khẽ thổi rồ