
đi vào nàng.
“A…” Vân Yên nhịn không được mà thốt ra tiếng, vặn vẹo vòng eo muốn thoát khỏi hắn.
Long Hạo Thiên bị nàng lắc lư vặn vẹo thật dễ chịu, “Rất nhanh sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa”, hắn dùng lực mạnh hơn…
Vân Yên chỉ cảm thấy dưới thân vừa nóng vừa đau đớn muốn cắn vào tay hắn, lại nhìn thấy trên cánh tay hắn có dấu răng, đây cũng là nàng cắn ư.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Nương nương, người tỉnh chưa?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Tử Liên.
“Cút…” Long Hạo Thiên đang trong cơn sắc dục, đột nhiên bị nàng cắt ngang, giận dữ hét.
Tử Liên đứng bên ngoài cửa nghe được tiếng quát của Vương, bị dọa cho kinh hãi, vội vàng thối lui.
Hắn lúc này cũng gầm gừ một tiếng, phát tiết ở bên trong thân thể nàng. Sau đó lạnh lùng nhìn nàng, đứng dậy mặc quần áo vào.
Vân Yên dõi theo bóng lưng hắn, hận tới cực điểm, nhào tới nhặt chủy thủ rơi trên đất, hướng hắn đâm tới.
Bốp, cánh tay bị hắn lập tức dùng sức bắt lấy, chủy thủ liền văng ra ngoài đụng vào tường, “Nhớ kỹ, đây là lần thứ hai, ngươi chỉ còn một lần cơ hội đả thương Bổn Vương…” Long Hạo Thiên hung hăng hất tay nàng ra, không thèm nhìn nàng, xoay người bước đi.
Vân Yên nhìn cánh cửa bị hắn đóng sập lại, nhìn quần áo bị xé rách ngổn ngang dưới đất, còn có vết máu trên giường, nước mắt nhịn không được mà lăn dài, từng giọt từng giọt rơi xuống đất…
Nàng đi qua cầm lấy chủy thủ muốn hướng đến ngực mình…
“Nô tỳ nghe nói là do tình hình chiến sự, có một Tiểu quốc gọi là Hán quốc, Vương muốn chinh phục bọn họ, nghe những người khác nói đó chỉ là một quốc gia không đáng coi trọng, cho nên Vương hoàn toàn không để trong mắt, liền phái một tướng quân đi. Vốn tưởng đã thu phục bọn họ, nhưng không nghĩ đến nam nhân Hán quốc đều chung ý nghĩ, mỗi người đều là một nam tử hung mãnh vô cùng liều chết bảo vệ quốc gia của họ, cư nhiên dễ dàng đánh bại tướng quân do Vương phái đi, cho nên Vương vô cùng tức giận.” Tử Liên giải thích.
Hán quốc… Vân Yên suy nghĩ một chút, nàng đã từng xem qua sách có giới thiệu đến một quốc gia nhỏ bé bần cùng, căn bản không thể sánh cùng các quốc gia khác, thế nhưng không nghĩ được một nước nhỏ như vậy lại có thể có quân đội bách chiến bách thắng như vậy.
“Nương nương, vấn đề này chúng ta không cần quan tâm, chỉ cần chúng ta quan tâm đến bản thân là tốt rồi.” Tử Liên nhắc nhở, sợ nương nương lại làm gì đắc tội đến Vương.
“Việc gì phải khẩn trương như vậy? Ta đã biết, ta sẽ không nói gì cả.” Nhìn bộ dạng của nàng, Vân Yên nhịn không được mà bật cười. Lúc này hắn hẳn là sẽ không đến Tử Yên Các của nàng. Đột nhiên nhớ ra hỏi: “Đúng rồi, ngươi cùng Hồng Nhi thế nào rồi?”
“Cảm ơn Nương nương, nô tỳ và Hồng nhi đã làm hòa, thì ra là bởi vì Mai nhi nói xấu nô tỳ, có điều hiện tại đã giải thích rõ ràng rồi.” Vẻ mặt Tử Liên vui vẻ.
“Vậy là tốt rồi.” Vân Yên cũng bị nàng cuốn hút theo.
“Nô tỳ đi chuẩn bị cơm chiều cho nương nương.” Tử Liên nói.
“Ừ, được.” Vân Yên gật đầu, cầm quyển sách đặt ở bên cạnh lên xem.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Không lâu sau chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa đang tiến lại.
“Sao mà nhanh quá vậy?” Nàng ngẩng đầu lên liền thấy Long Hạo Thiên đứng ở trước mặt, lặng người một chút bật thốt lên hỏi: “Sao người lại đến đây?”
“Tại sao Bổn Vương lại không thể đến đây?” Long Hạo Thiên hỏi lại nàng, “Bổn Vương muốn xem ngươi hôm nay có dùng xuân dược để quyến rũ Bổn Vương nữa không.”
Nghe hắn nhắc lại chuyện kia, Vân Yên có chút giận dữ, nhưng nhớ lại lời Tử Liên nói đành cố nén trong lòng, nàng cũng không nghĩ sẽ chọc giận hắn.
“Không nói lời nào là ngầm thừa nhận sao?” Long Hạo Thiên tựa hồ không muốn buông tha nàng, “Hôm qua, lúc trên giường thái độ của ngươi không phải như thế này.”
Vân Yên rốt cuộc nhịn không được lập tức quát: “Long Hạo Thiên, đủ rồi nha, ngươi đang bị kích động sao, binh lính của ngươi không phải bách chiến bách thắng sao? Hay là bị người ta đánh bại, ngươi liền tức giận mà cố ý đến đây tìm ta gây phiển toái.”
“Haha…” Long Hạo Thiên đột nhiên phá lên cười, nắm lấy cằm của nàng: “Ngươi cũng quá xem thường Bổn Vương rồi, đối với người dụng binh thắng bại là chuyện thường, phải bị đánh bại thì bản thân mới biết mình còn thiếu sót, có thể gọi một vốn một lời, đó mới là chuyện tốt. Còn thần thoại bách chiến bách thắng đó chẳng phải nói Bổn Vương không giống mọi người.”
Vân Yên không cười nhìn hắn: “Là ngươi thì thế nào, nhưng ngươi nên nhớ, nếu chỉ có một người thì không thể tạo nên tiếng tăm lừng lẫy U Linh Vương được, với sức của một mình ngươi thì có thể làm được gì chứ? Không có ai là thần thoại bất bại vĩnh viễn.” Phụ thân chính là ví dụ, cuối cùng không phải vẫn bại dưới tay hắn sao, có điều, hắn có thể thản nhiên đối mặt với thắng bại thế này khiến nàng có chút bất ngờ.
“Ngươi rất muốn Bổn Vương thất bại đúng không? Bổn vương sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến thần thoại này, mau đi thu thập hành lý.” Long Hạo Thiên đột nhiên ra lệnh.
“Cái gì?” Vân Yên sửng sốt, thu thập hành lý làm gì? Hắn muốn đuổi nàng ra khỏi hoàng cung sa