
nhiên, khóe môi còn nhếch cười.
Tướng quân Hán triều nhìn dáng vẻ không có ý muốn cứu nàng của hắn, chuyển sang nhắm vào nàng: “Ngươi không cầu cứu sao? Ngươi không sợ chết ư?”
“Hôm qua ta đã nói qua, dùng ta để uy hiếp hắn là sai lầm của ngươi.” Từ đầu đến cuối trên mặt Vân Yên vẫn mang theo ý cười, đã sớm biết kết quả như vậy nàng còn cần cầu cứu hắn ư.
“Vậy ngươi thật sự không sợ chết sao?” Tướng quân Hán triều thẹn quá thành giận, bọn họ rốt cuộc bình tĩnh như vậy là đang ép hắn sao, cho rằng hắn không dám?
“Sợ, nhưng là nhất định phải chết, ta chết cũng nên có chút tôn nghiêm, có lẽ sau khi ta chết, U Linh Vương vĩ đại của chúng ta sẽ truy phong cho ta một danh hiệu gì đó, nếu ta cầu xin sẽ chỉ nhận được nhạo báng của người khác.” Vân Yên nhìn hắn, trong lời nói ngầm trào phúng.
“Được, Bổn Vương đáp ứng ngươi, cho ngươi được chết thứ sở.” Con ngươi đen của Long Hạo Thiên cũng nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ muốn từ ánh mắt nàng nhìn rõ được lòng nàng, có thật sự giống như biểu hiện của nàng không, bình tĩnh vô vị.
“Tạ ơn Vương ân điển.” Vân Yên tuy rằng không thể hành lễ, chỉ khẽ gật đầu.
Nhìn bọn họ đối thoại qua lại, tướng quân Hán triều rốt cuộc bị bọn họ chọc giận, “Đây là các ngươi bức ta, đừng trách ta ra tay không lưu tình.” Vân Yên khép mắt lại, nàng thật không ngờ có ngày bản thân chết trên chiến trường.
Binh lính Long triều, tim đều nhảy lên, nhưng Vương không lên tiếng bọn họ cũng không dám động.
Long Hạo Thiên cũng không hề chớp mắt, hắn còn nhẹ nhàng nói một cách bâng quơ:“Xuống tay dứt khoát một chút.”
“Được, U Linh Vương quả nhiên lãnh khốc vô tình, vậy đừng trách ta độc ác.”Tướng quân Hán triều không ngờ tới hắn thật sự không bận tâm đến sống chết nữ nhân của mình, đao trong tay lóe sáng dưới ánh mặt trời liền giáng xuống.
“Nương nương…” Tướng quân Long triều hét lớn, muốn tiến lên lại bị Long Hạo Thiên ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh đao chói lọi kia hạ xuống đầu nàng.
Bốp, mọi người chỉ cảm thấy một vật bay xuống trước mắt mình, đều nghĩ đó là đầu của nương nương, trong lòng ngập tràn nộ khí cùng tiếc hận. Chờ đến khi nhìn lại rõ ràng, mới thở phào, đao của hắn chỉ chém rơi mũ trên đầu Vân Yên, nàng vẫn lành lặn đứng ở đó. Chỉ là, một bên tóc nàng bị đao xẹt qua, rơi xuống bay bay theo gió.
“Sao không ra tay?” Long Hạo Thiên nhìn hắn châm chọc, ánh mắt yên tĩnh quả thật lạnh như băng.
“U Linh Vương, nàng là phi tử của ngươi, ngươi mong nàng chết sao? Có điều ngươi muốn nàng chết ta càng không muốn, ta đột nhiên nảy ra ý hay này, nữ nhân chết đi thật đáng tiếc, nếu U Linh Vương đã không coi trọng, vậy ta muốn thành thân với nàng, để nàng trở thành tướng quân phu nhân của ta. Ta tin tưởng nàng có thể đối phó với ngươi dễ dàng.” Tướng quân Hán triều chợt nói đến, may mắn là quân sư đã bày sẵn cho mình chiêu này, hắn nói nếu thật sự giết nàng, U Linh Vương tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, chiêu chọc giận này, hắn không nghĩ lại cần dùng tới.
Nghe hắn nói như vậy mọi người đều sửng sốt, Vân Yên nhìn hắn, sao hắn lại nói như vậy? Hắn thật sự muốn cưới nàng ư? Rối loạn, thật sự rối loạn, hắn rốt cuộc là thật hay giả, hay chỉ là vì muốn chọc giận Long Hạo Thiên.
“Nữ nhân của Bổn Vương ngươi có thể giết, nhưng nếu ngươi dám động vào nàng, Bổn Vương sẽ khiến ngươi chết không chỗ chôn thây.” Giọng nói của Long Hạo Thiên rét lạnh, hắn có thể để nàng chết, nhưng tuyệt đối không cho phép nàng theo nam nhân khác.
“Đây không phải việc U Linh Vương ngươi muốn mà được, ngươi ngay cả sống chết của nàng cũng không để ý, cần gì phải bận tâm nàng cùng với ai? Nàng xinh đẹp như hoa như ngọc, Bản tướng quân thật sự rất thích. Đúng rồi, chọn ngày không bằng đụng ngày, làm ngay hôm nay đi, còn nữa, ta sẽ sai người tới mời các ngươi uống rượu mừng. Ta trở về chuẩn bị hôn lễ, không ở lại tiếp các ngươi nữa.” Tướng quân Hán triều đắc ý dạt dào, quân sư quả nhiên có cao kiến.
Nhìn thân ảnh dần lui đi, tướng quân nhịn không được nói: “Vương, để mạt tướng đi, sao có thể để bọn chúng làm nhục nương nương. Chúng ta, ngay cả nương nương cũng không thể bảo vệ tốt chẳng phải sẽ bị người ta nhạo báng ư?”
“Đứng lại, ngươi nóng vội như vậy, thiếu kiên nhẫn như vậy sẽ trúng kế bọn chúng. Tạm thời cứ lui trước đã.” Long Hạo Thiên hạ lệnh, hắn sẽ không vì một nữ nhân mà hi sinh tướng sĩ của mình.
“Dạ.” Tướng quân không cam lòng nhưng cũng không dám cãi lệnh, chỉ hi vọng Vương đã có tính toán khác.
Ánh mắt Long Hạo Thiên bề ngoài một mảng trầm tĩnh, nhưng bên trong thực sự lại cất giấu phong ba mãnh liệt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cho đến khi Vân Yên phản ứng lại, nàng đã ở trong lều lớn của Hán triều.
“Doanh trại đơn sơ, không thể chuẩn bị được nhiều vật dụng, cũng không có giá y (áo cưới). Vậy tất cả cứ cử hành đơn giản thôi.” Tướng quân Hán triều nói với nàng.
“Ngươi thật sự muốn cưới ta sao?” Vân Yên lúc này mới nhìn hắn, hắn sẽ không làm thật chứ?
“Vốn dĩ không phải, hiện tại lại thành đúng vậy. Không phải có câu nói giả làm thật ư? Nếu U Linh Vương không màng